Chương 146 Chỗ dựa cùng giúp đỡ
Chương 146
Lúc Trần Bình An cùng Trữ Diêu đi đến đầu phía nam của cầu hành lang, nhìn thấy một cô gái áo xanh tết tóc đuôi ngựa ngồi ở bậc thang, hai tay nâng má đang chăm chú nhìn phương xa, để lại cho hai người một bóng lưng.
————
Hậu viện cửa hàng Dương gia, một lão nhân thu hồi tẩu thuốc, phất phất tay, sau khi xua tan sương khói bên cạnh người, nói: "Yên tâm, sau khi sự thành, đáp ứng sẽ cho ngươi một tấm thân bất hủ dưới nước, về phần tương lai có chân chính trở thành thần vị chân thân, đề bạt làm chính thần sông nước một phương hay không, phải xem tạo hóa của chính ngươi."
Lão nhân cuối cùng lấy tẩu thuốc gõ nhẹ một cái xuống đất, ngẩng đầu nhìn phương hướng cây hòe già của trấn nhỏ, chậc chậc nói: "Cây đổ bầy khỉ tan rã."
————
Ba chiếc xe ngựa theo thứ tự chạy vào hướng ngõ Nê Bình.
Đại Ly phiên vương thật sự không hiểu nổi, đứa cháu trai của hắn, vì sao cứ muốn phân cao thấp cùng một thiếu niên ngõ hẹp.
Kiểu khúc mắc này cũng có được sao.
Tống Trường Kính cười nói: "Dù sao bút toán lung tung giữa ngươi cùng Trần Bình An, nếu bổn vương đã nhúng tay một lần, sẽ không tiếp tục tham gia vào nữa, ngươi tự mình giải quyết."
Cuối cùng Tống Trường Kính nhắc nhở: "Ngươi và Chính Dương Sơn có thể có quan hệ cá nhân, nhưng mà không được liên lụy quá sâu."
Tống Tập Tân vui vẻ: "Quan hệ cá nhân? Là nói tiểu khuê nữ kia sao? Ha ha, vui chơi mà thôi, chưa nói tới cái gì giao tình."
Tống Trường Kính cười nói: "Chỉ là vui chơi mà thôi, sau đó sẽ tiện tay tống xuất đi một hồ lô dưỡng kiếm?"
Tống Tập Tân phẫn nộ nhưng không nói gì nữa.
Xe ngựa không vào được ngõ nhỏ, Tống Trường Kính cũng không muốn xuống xe, Tống Tập Tân một mình xuống xe, phát hiện trời mưa, trước mắt vẫn là mưa xuân tí tách, mưa phùn mông lung, nhưng mà có xu thế càng lúc càng mưa lớn.
Hắn bước nhanh chạy vào ngõ Nê Bình, đi vào sân nhà mình, đẩy cửa mà vào sau, nhìn thấy Trĩ Khuê ngồi ở bậc cửa phòng chính, cô đang ngồi ngây ngốc.
Tống Tập Tân cười hô to: "Đi, công tử dẫn ngươi đi kinh thành Đại Ly mở mang kiến thức!"
Trĩ Khuê lấy lại tinh thần, "A? Nhanh như vậy đã đi rồi?"
Tống Tập Tân gật đầu nói: "Dù sao đã thu dọn đồ đạc xong từ lâu rồi, hai thùng lớn trong phòng ta, cộng thêm chiếc rương nhỏ của cô, nhà chúng ta có thể mang theo thứ gì thì mang theo, cũng không để lại thứ gì, đi sớm đi muộn không có gì khác nhau."
Trĩ Khuê gác cằm lên trên đầu gối, thương cảm nói: "Đúng vậy, nơi này là nhà chúng ta a."
Tống Tập Tân thở dài, cùng cô ngồi trên bậc cửa, đưa tay lau nước mưa trên trán, ôn nhu nói: "Sao hả, luyến tiếc không muốn đi? Nếu thực luyến tiếc, vậy chúng ta đi muộn một chút, không có việc gì, ta đi qua bên kia nói một tiếng."
Trĩ Khuê đột nhiên nở nụ cười, đưa nắm tay nhỏ ra cố sức lắc lắc, "Không cần! Đi thì đi, ai sợ ai!"
Tống Tập Tân nhắc nhở: "Đừng quên thằn lằn kia."
Trĩ Khuê không giận dữ nữa, thở phì phì nói: "Thứ ngu xuẩn đó đáng bị ngàn đao, ngày hôm qua còn vụng trộm chui vào nằm úp sấp dưới rương của ta, hại ta tìm cả ngày, sau khi ta thật vất vả mới tìm được, mấy hộp son dưới thùng đều bẩn gần chết! Thật sự là tội không thể tha, khó thoát khỏi tội chết!"
Tống Tập Tân bắt đầu có chút lo lắng kết cục của thằn lằn kia, dò hỏi: "Thứ ngu xuẩn kia sẽ không bị cô… giết chết chứ?"
Trĩ Khuê lắc đầu, "Không đâu, tạm thời lưu lại cho nó một cái mạng nhỏ, đến kinh thành sẽ cùng nó tính sổ sau. Đúng rồi, công tử, đến kinh thành rồi, chúng ta nuôi thêm mấy con gà mái già được không? Ít nhất cần năm con!"
Tống Tập Tân thắc mắc: "Trứng gà cũng đủ ăn a, vì sao còn muốn mua? Không phải cô luôn chê mấy con gà mái của chúng ta quá ồn ào sao?"
Trĩ Khuê nghiêm trang nói: "Đến lúc đó ta sẽ buộc một sợi dây lên mỗi một con gà mái già, sau đó lần lượt buộc lên bốn chân và đầu của thứ ngu xuẩn kia. Chỉ cần không vui, ta có thể đi xua đuổi đám gà mái. Bằng không con thằn lằn bốn chân ngu xuẩn kia, chạy trốn cũng không chậm, trước kia mỗi lần đều mệt chết cả người, chỉ biết càng thêm tức giận..."
Nghe tỳ nữ nhà mình nói năng ráo hoảnh, trong đầu Tống Tập Tân hiện lên hình ảnh hành hình kia, lẩm bẩm: "Chẳng phải là ngũ mã phân thây... Ồ không đúng, là ngũ kê phân thây sao."
Tống Tập Tân ôm bụng cười to.
Trĩ Khuê đã quen với phương thức tư duy suy nghĩ phong phú của công tử nhà mình, thấy nhiều không còn gì lạ, chỉ là hỏi: "Công tử, thùng nặng như vậy, hai người chúng ta làm sao chuyển đi được a, nhưng cũng có vài thứ vẫn còn tốt, nên bỏ đi nhưng cũng không bỏ."
Tống Tập Tân đứng lên, búng tay một cái: "Xuất hiện đi, ta biết các ngươi đang núp ở phụ cận, làm phiền các ngươi đem thùng chuyển lên trên xe ngựa."
Bốn phía cũng không đáp lại.
Tống Tập Tân trầm mặc hồi lâu, sắc mặt âm trầm nói: "Cút ra đây! Có tin ta sẽ kêu thúc thúc tự mình đến khiêng hay không?!"
Sau một lát, mấy bóng người đang ẩn nấp từ nóc nhà đối diện ngõ Nê Bình hạ xuống ngõ nhỏ, hoặc là từ trong sân lẳng lặng xuất hiện ở giữa ngõ nhỏ.
Tổng cộng năm tên hắc y tử sĩ, sau khi tên cầm đầu đẩy cửa, nối đuôi nhau mà vào.
Tên cầm đầu do dự một chút, ôm quyền buồn bã nói: "Lúc nãy đang giữ chức trách, không dám tự tiện hiện thân, mong điện hạ thứ tội."
Tống Tập Tân mặt không chút thay đổi nói: "Làm việc đi."
Người nọ thủy chung cúi đầu, "Thuộc hạ cả gan khẩn cầu điện hạ, hỗ trợ bên Vương gia giải thích rõ ràng."
Tống Tập Tân không kiên nhẫn nói: "Chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, thúc thúc ta sẽ so đo với các ngươi?!"
Năm người thân hình không chút xuy xuyển, đứng ở trong sân hứng mưa nhỏ, chết cũng không chịu lê bước chân.
Tống Tập Tân thỏa hiệp: "Được rồi, ta sẽ giúp các ngươi nói rõ tình huống."
Lúc này năm người mới tiến vào phòng ở, ba người áo đen nhẹ nhàng lần lượt khiêng thùng lên, đầu đuôi hai người tay không hộ giá, sau khi chậm rãi đi vào ngõ Nê Bình, đều là chạy vội mà đi.
Tống Tập Tân tựa như đang suy nghĩ.
Trĩ Khuê nhấc một cây dù giấy dầu lên, đưa cho Tống Tập Tân một cây hơi lớn, sau khi khóa cửa phòng chính phòng bếp cùng cửa viện, chủ tớ hai người miễn cưỡng che dù đứng ở cửa viện, Tống Tập Tân nhìn câu đối xuân màu đỏ thẫm cùng môn thần màu sắc hoa văn, nhẹ giọng nói: "Không biết lần sau chúng ta trở về, còn có thể nhìn thấy câu đối này hay không."
Trĩ Khuê nói: "Đi là đi, còn trở về làm chi?"
Tống Tập Tân tự giễu: "Cũng đúng, nếu sống tốt, trở về cũng tìm không ra người để khoe khoang, sống không tốt, người chế giễu lại không ít."
Mưa không ngừng, ngõ nhỏ dần trở nên lầy lội, Trĩ Khuê thật sự không muốn ở lâu, thúc giục: "Đi nào đi nào."
Tống Tập Tân gật gật đầu, hai người một trước một sau đi tới đầu ngõ Nê Bình.
Trĩ Khuê đi phía trước, bước chân vội vàng.
Tống Tập Tân đi ở phía sau cô, bước chân thong thả, khi hắn đi qua một tường cao che chắn viện môn nhà người ta, Tống Tập Tân tay đang cầm ô che dừng bước chân, quay đầu nhìn lại.
Thiếu niên nhìn vách tường đất vàng không có lấy nửa điểm thần kỳ, suy nghĩ đến xuất thần.
Trĩ Khuê đi phía trước quay đầu vừa thấy, nhịn không được thầm oán, nói: "Công tử, nếu không đi nhanh, mưa sẽ còn lớn hơn nữa!"
Không thấy rõ vẻ mặt thiếu niên đứng dưới tán dù, sau khi nâng cánh tay lên làm một động tác, thiếu niên trả lời lại tiếng gọi của tỳ nữ, rốt cuộc bắt đầu bước nhanh hơn đi về phía trước.