Chương 172 Giang hồ gặp bất bình trên đường
Chương 172
Tiểu cô nương bện tóc sừng dê vươn vươn tay vẽ dài vẽ ngắn, vẻ mặt chán ghét nói: "Lá hòe thôi mà, có phải là thần khí gì đâu, cha ta đêm qua cho ta một cái bàn tính vàng, to thế này này!"
Chỉ tiếc tiểu cô nương áo bông đỏ đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, căn bản không quan tâm tới bàn tính vàng gì cả, nàng ta tiếp tục vung vẩy lá hòe trước mặt bạn học, cái cằm nhỏ hếch lên, chỉ vào Trần Bình An ở phía trước, nói: "Hắn tặng ta đó, trong túi của ta còn có nữa cơ."
Tiểu cô nương tết tóc sừng dê thở dài, từ ngày đầu tiên nàng ta quen Lý Bảo Bình cho tới bây giờ, vẫn chính là cái đức hạnh khiến người ta ghét bỏ này. Nàng ta chỉ nói những gì nàng ta muốn nói, chỉ nghe những gì mà nàng ta muốn nghe, chỉ làm những việc mà nàng ta muốn làm.
Nếu không phải là ở ngõ Kỵ Long chẳng có mấy đứa nhỏ cùng tuổi, tiểu cô nương tết tóc sừng dê cũng chẳng buồn chơi với nàng ta. Rất nhiều lúc, ngay cả Tề tiên sinh cũng đành bất lực với Lý Bảo Bình, bởi vì Lý Bảo Bình luôn sẽ hỏi những câu kỳ quái, thế mà Tề tiên sinh mỗi lần đều sẽ trả lời rất nghiêm túc, chỉ tiếc là thường xuyên không nói ra được đáp án khiến Lý Bảo Bình tin phục, có đôi khi Tề tiên sinh hứng trí bừng bừng nghĩ thông một vấn đề, ngày hôm sau định giải thích nghi hoặc cho Lý Bảo Bình, kết quả Lý Bảo Bình lại quên mất ngày hôm qua đã hỏi gì, chỉ nghĩ tới muốn đi câu cá, bắt dế, thả diều rồi nhanh chân chạy đi, cứ vậy vứt lại Tề tiên sinh ở phía sau.
Trần Bình An hai vai khiêng cành hòe, không tiện quay đầu, chỉ có thể lớn tiếng hỏi: "Trường tư hiện tại có bao nhiêu người?"
Lý Bảo Bình đang ra sức đổi vai khiêng cành hòe, lúc trước đã đổi rất nhiều lần, đau rát cả rồi.
Tiểu cô nương xòe một bàn tay, trả lời: "Hiện giờ chỉ còn lại năm thôi, ta, Lý Bảo Bình, Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất, Đổng Thủy Tỉnh."
Nàng ta dù sao cũng đang rảnh rỗi, thế là một hơi kể ra tình trạng của trường tư, "Lúc trước Tề tiên sinh đã đáp ứng sẽ dẫn chúng ta ra ngoài du học, cuối cùng muốn tới Sơn Nhai thư viện đọc sách, lúc ấy trường tư của chúng ta còn có mười bốn mười lăm người, người trong nhà cũng đồng ý. Về sau, những người này phần lớn là con cái nhà có tiền ở phố Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp, đầu tiên là mượn cớ ốm không đến trường tư. Sau đó lại nghe Lý Bảo Bình nói, bọn họ trực tiếp rời khỏi trấn nhỏ, nói là tới nhà thân thích bà con xa nương tựa. Lúc trước khi nghe nói được tới Sơn Nhai thư viện, nhóm người này rất cao hứng, ta cũng không biết bọn họ cao hứng về điều gì, phải đi theo Tề tiên sinh đi xa như vậy mà không mệt à."
Tiểu cô nương kể chuyện đầy vẻ non nớt, nhưng trật tự rõ ràng, có chút thông minh sớm và tính tình ôn hòa, giống như người lớn. Trần Bình An tự dưng lại nghĩ tới Cố Sán, chỉ có điều như con sên và con nhím vậy, vẫn không thể giống nhau.
Trần Bình An cười hỏi: "Ngươi tên gì?"
Tiểu cô nương tết tóc sừng dê lạnh lùng nói: "Ta tên là Thạch Xuân Gia, cho nên ngươi có thể gọi ta là Thạch cô nương."
Trần Bình An chẳng biết nói lại thế nào.
Lý Bảo Bình trêu: "Ngươi gọi nàng ta là hòn đá nhỏ cũng được."
Thạch Xuân Gia giống như con mèo nhỏ xù lông, sắc mặt giận dữ nói với Lý Bảo Bình: "Không được gọi là hòn đá nhỏ! Lý Bảo Bình ngươi cũng không được!"
Lý Bảo Bình thích cả ngày nghĩ ngợi lung tung, lúc này suy nghĩ của nàng ta sớm đã chuyển dời từ biệt hiệu của đám bạn cùng lứa sang chỗ khác rồi, cho nên căn bản quan tâm tới sự phản bác của Thạch Xuân Gia.
Thạch Xuân Gia lại là người có tính tình tích cực, lại không ngại bám lấy đề tài này, chỉ để thoát khỏi cái biệt danh "Hòn đá nhỏ" mà nàng ta không thích chút nào này, bởi vì Thạch Xuân Gia biết, nếu tương lai tới tòa Sơn Nhai thư viện đó của Tề tiên sinh, chỉ cần Lý Bảo Bình mở miệng gọi nàng ta là hòn đá nhỏ một lần thôi, như vậy biệt danh này sẽ triệt để không bỏ đi được.
Nghe hai tiểu cô nương phía sau ngươi nói gà ta nói vịt với nhau, khi Trần Bình An tới gần phố Phúc Lộc liền hỏi: "Bên Phố Phúc Lộc có rất nhiều nhà của người họ Lý, nhà của ngươi là ở đâu?"
Trần Bình An nghĩ chỉ cần không phải nhà Lý gia trong bốn họ lớn là được.
Dù sao lúc ấy để dụ Bàn Sơn Viên của Chính Dương Sơn, hắn lợi dụng cây hòe ở ở phố Phúc Lộc trèo lên tường của nhà Lý gia, kể ra thì Trần Bình An còn dùng ná bắn vỡ hai cái lọ cho chim ăn nhà Lý gia.
Thạch Xuân Gia tức giận nói: "Nàng ta á, chính là nhà mà có cây hòe ngoài tường ý, trước kia mỗi lần người trong nhà không cho nàng ta ra ngoài, sợ nàng ta lêu lổng, nàng ta liền lén lút bắc thang lên tường, rồi dọc theo cây hòe nhảy xuống phố Phúc Lộc. Có lần cha mẹ nàng ta thật sự bị chọc tức, thế là chuyển cái thang đi, không cho nàng ta đi từ cửa lớn, không ngờ nàng ta trực tiếp nhảy xuống, sau đó thì tháng ấy nàng ta không tới trường, hai tháng sau thì phải chống gậy đi học."
Lý Bảo Bình không cảm thấy mất mặt xấu hổ, mà nghiêm trang nói: "Về sau ta tỉnh ra rồi, lần đó là tư thế tiếp đất của ta không chuẩn, không nên cắm thẳng hai chân xuống, cho nên sau khi chân ta khỏi, ta lại thử..."
Thạch Xuân Gia thở phì phì nói: "Không phải là lại nghỉ học nửa tháng à?"
Lý Bảo Bình bĩu môi, "Lần thứ ba thì không sao rồi."
Thạch Xuân Gia tức giận nói: "Đó là bởi vì một năm sau, ngươi cao hơn, người cũng chắc hơn, cho nên mới chịu được, chẳng liên quan gì tới tư thế tiếp đất của ngươi có đúng hay không cả."
Trần Bình An không xen vào việc hai tiểu cô nương cãi nhau, một là đang lo, không biết lúc đến rồi mình liệu có bị người ta nhận ra rồi tức giận đóng cửa thả chó không. Hơn nữa ở sâu trong lòng Trần Bình An rất hâm mộ bọn họ, hâm mộ cuộc sống an ổn hạnh phúc của họ, trong nhà có trưởng bối quản thúc, ở trường tư lại có thể đọc sách.
Lo thì có lo, nhưng Trần Bình An vẫn quyết định giúp Lý Bảo Bình đưa cành hòe tới nhà nàng ta.
Cứ coi như là để đỡ xấu mặt đi, vừa rồi đã nói với tiểu cô nương áo bông đỏ rằng chuyện đã đáp ứng thì phải làm được, thế nên chỉ đành kiên trì tới đại trạch của Lý gia để chui đầu vô lưới.
Không biết có phải là ông trời cuối cùng cũng ngủ dậy rồi không, cảm thấy cũng nên đến lượt Trần Bình An đổi vận, người gác cổng không nhận ra hắn, Lý Bảo Bình cũng không bảo hắn giúp khiêng cành hòe vào phủ, Trần Bình An như trút được gánh nặng đang định xoay người đi thì Lý Bảo Bình đã giao cành hòe mà nàng ta khiêng cho hắn, đây xem như là nàng ta báo đáp lại.
Trần Bình An không cự tuyệt thiện ý của tiểu cô nương, đặt lên vai rồi vẫy tay cáo từ.
Người gác cổng kia đã quen với tính tình cổ quái của tiểu thư nhà mình rồi, cho dù là xách một đống cành hòe để nhóm lửa cũng không đáng này về thì cũng chẳng lấy làm bất ngờ, chỉ xót cái áo bông của tiểu thư, nó đáng tiền hơn đống cành hòe này nhiều. Vị tiểu thư này nhà mình khi chưa đến năm tuổi đã có thể một mình tới suối nhỏ bắt cua, sau khi về nhà vừa chảy nước mắt vừa giơ cao cánh tay lên, trên đó còn nguyên một con cua đang quắp chặt, khiến cho cha mẹ và lão tổ tông của nàng ta vô cùng đau lòng. Cho tới bây giờ con cua vỏ đã chuyển thành màu xanh đen, nhưng hai cái càng lại vẫn đỏ rực, còn được nuôi trong lu cá của nàng ta, tiểu thư không thích đọc sách, khi rảnh rỗi thì lại ngồi nói chuyện với nó.