Chương 184 Có khác động thiên
Chương 184
Phụ nhân đứng ở cửa, vẻ mặt châm chọc, lớn tiếng trêu: "Hán tử cường tráng thế mà lại cứ như đồ bỏ đi! Nhuyễn sư phó, ấy nhầm, Nguyễn sư phó, sau này tới cửa hàng nhà ta mua rượu, riêng ngươi sẽ lấy giá gấp đôi! Nếu Nguyễn sư phó hôm nào lưng cứng, ta nói không chừng sẽ không lấy một xu mà cho ngươi uống miễn phí, ngủ miễn phí đấy."
Nguyễn Cung một đường hờ hững đi đến ngã tư đường ngã tư đường, thân hình chợt lóe lên, không về cửa hàng ở phía nam trấn nhỏ mà đi tới phía bắc, tới trước toà núi nhỏ toà núi nhỏ.
Toàn là gốm sứ vỡ, chồng chất như núi.
Nguyễn Cung tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống cách toà núi nhỏ này chừng ba mươi trượng.
Một tiếng nói ở cách đó không xa vang lên, "Khéo thế, ngươi cũng ở đây à."
Nguyễn Cung gật gật đầu, ném một bình rượu qua.
Lão nhân cầm lấy rượu, suy nghĩ một chút, chậc chậc nói: "Lúc này mà tới cửa hàng của Lưu quả phụ mua rượu, là nam nhân đều sẽ thiệt thòi."
Nguyễn Cung đương nhiên không muốn nói chuyện này, hỏi: "Dương lão tiên sinh, thiếu niên bên cạnh quan đốc tạo tân nhiệm Ngô Diên rốt cuộc là thần thánh phương nào, ta không nhìn ra sâu cạn, ngoài mặt thì không khác gì người thường cả."
Lão nhân chính là Dương lão đầu cửa hàng Dương gia, lão uống ngụm rượu rồi nói "Thân phận không rõ, nhưng có câu châm ngôn, lai giả bất thiện thiện giả bất lai, đúng không?"
Sau khi Dương lão đầu nói xong câu đó thì cười cười ngẩng đầu nhìn.
Trên đỉnh Từ sơn có một thiếu niên áo xanh, hai tay đút trong tay áo, giữa trán của nốt ruồi, nụ cười như gió xuân.
Thiếu niên từ trong tay áo rút một bàn tay ra, vẫy vẫy, "Vào cửa trước tiên phải gọi, nhập miếu trước tiên phải vái thần. Ta là biết quy củ, cho nên trước tiên gặp Nguyễn sư, sau tới gặp Dương lão, về lễ số thì không có gì để bắt lỗi cả."
Dương lão đầu không tiếp tục uống rượu, không biết từ đâu tìm được một sợi dây thừng, buộc bình rượu vào hông, rít một hơi thuốc, cười nói: "Vào núi nhập trạch, vẽ bùa chấn nhiếp. Chỉ không biết ngươi là vẽ Quỷ Họa phù hay là Thần Tiên phù."
Thiếu niên rụt tay, người hơi nghiêng về phía trước, cười tủm tỉm nói: "Bất kể Dương lão và Nguyễn sư hiểu lầm thế nào, tóm lại ta lần này đăng môn, cam đoan sau khi chào hỏi hai vị thì sẽ không có giao tiếp gì nữa. Ừ, nếu nói thật, sợ là việc xây dựng Thành Hoàng các tạm thời sẽ do ta phụ trách, cũng có dính dáng chút tới hai vị, về phần Văn Xương các Võ Thánh miếu, ta không xen vào, ta cũng chỉ quản được một tòa Thành Hoàng các to bằng hạt đầu mà thôi."
Dựa theo cách nói trên phố phường, trong địa giới huyện, Huyện lệnh sẽ toàn quyền quản lý tất cả sự vụ dương gian, về phần Thành Hoàng gia cao cao tại thượng kỳ thật sẽ phụ trách theo dõi cai trị dạ gian và âm vật.
Nguyễn sư nhíu mày, là cung phụng Lễ bộ triều đình Đại Ly à? Hay là luyện khí sĩ Khâm thiên giám?
Có điều bất kể xuất thân Lễ bộ, Khâm thiên giám, hay là chỗ nào đó của hoàng cung Đại Ly, nếu có thể to gan lớn mật đứng trên đỉnh Từ sơn như vậy, khẳng định ít nhất cũng là một vị tu sĩ thập lâu cao nhất trong Ngũ cảnh.
Cho nên vị thiếu niên này khẳng định không phải thiếu niên.
Tu sĩ thanh tú trán như điểm chu sa nhìn Dương lão đầu nói: "Lão tiên sinh, có lời phải nói trước, cẩn thận phải lại lái thuyền vạn năm đấy."
Dương lão đầu rít một hơi thuốc, cuối cùng lại chỉ phun ra một luồng khói mỏng, đồng thời rất nhanh vô thanh vô tức tiêu tán trong thiên địa.
Thiếu niên dung mạo như thiếu niên thanh tú hai tay vẫn giấu trong ống tay áo, chỉ là ống tay áo khẽ động, mười ngón tay của hắn giống như là đang bấm quyết.
Nguyễn Cung thở dài, "Nể mặt ta, hai vị hay là bỏ qua đi, bằng không ba người chúng ta hỗn chiến, chẳng lẽ thật sự muốn đánh nát cả phạm vi ngàn dặm này à?"
Hai tay thiếu niên lập tức rời khỏi tay áo, giơ lên cao, rất có hiềm nghi gió chiều nào che chiều ấy, cười hì hì nói: "Ta không thành vấn đề."
Dương lão đầu khịt khịt mũi, hai luồng khói xanh không dễ phát hiện nhanh chóng bay lại vào mũi lão.
Lão nhân cười lạnh nói: "Ngươi biết không ít."
Thiếu niên vươn tay ra xoa xoa mũi, "Không nhiều không ít, vừa đủ thôi, ví dụ như ta chỉ biết là nên gọi ngươi là Thanh... đại tiên sinh chứ không phải là Dương lão tiên sinh."
Thiếu niên cố ý bỏ qua một chữ.
Không phải đùa cợt mà là vào khoảnh khắc sắp thốt ra chữ kia, rõ ràng cảm nhận được sát ý của lão nhân một cách rõ ràng, thế là rất quyết đoán lựa chọn tạm thời nhường một bước.
Thiếu niên ngửa người ra sau, cười nói: "Tạm biệt ở đây nhé, hy vọng sẽ không gặp lại, Dương quan đạo, cầu độc mộc hay là quỷ môn quan, ai đi đường nấy, ai thể hiện thần thông nấy."
Thiếu niên áo xanh ngửa người ra sau biến mất.
Nguyễn Cung trầm giọng nói: "Có khả năng là trên Ngũ cảnh!"
Dương lão đầu cười nhạo nói: "Có gì đâu, Nguyễn Cung ngươi chẳng phải là cũng trên Ngũ cảnh à. Đông Bảo Bình Châu có nhỏ thế nào thì cũng là một trong Cửu châu, đừng nói là luyện khí sĩ thập nhất thập nhị lâu, thập tam lâu cũng không phải là không có cơ hội xuất đầu."
Tâm tình của Nguyễn Cung cũng không thoải mái lắm, lắc đầu nói: "Ta dù sao cũng chỉ vừa lên thập nhất lâu, cảnh giới chưa vững chắc, tuy rằng xuất thân binh gia, coi như am hiểu đạo công phạt, thuật chém giết, nhưng..."
Lão nhân rung đùi đắc ý, xoay người rời đi, tay cầm cán thuốc, nuốt mây phun khói, "Ngươi đã biết đủ, tu sĩ thế gian đâu chỉ ngàn vạn, tu sĩ thập lâu đã vô cùng hiếm có rồi, huống chi là trên Ngũ cảnh. Nói đến cùng, kỳ thật ngươi kiêng kị người đó, người chưa chắc đã không kiêng kị ngươi. Đồ sứ va đồ ngọc, hai người các ngươi kỳ thật đều chột dạ."
Nguyễn Cung nghĩ lại thấy cũng đúng, vốn là không phải là tính tình thích đâm vào sừng trâu, dứt khoát chẳng bận tâm tới lai lịch của thiếu niên kỳ quái kia nữa, hai bên có thể nước giếng không phạm nước sông, hòa khí phát tài là tốt nhất.
Ầm ầm một tiếng, thân hình Nguyễn Cung phóng lên cao, sau khi đến biển mây thì nhanh chóng hạ xuống bờ suối.
Dương lão đầu chậm rãi lắc lư quay về trấn nhỏ cười cười, "Tuổi trẻ khí thịnh."
♣ ♣ ♣
Một thiếu niên lang áo xanh đi trong ngõ hẻm trấn nhỏ, nói khẽ: "Có cấm đêm, có phu canh, chợ búa cũng có, Huyện lệnh đại nhân chúng ta bận rộn rồi."
Ngón tay thiếu niên thanh tú trán có nốt ruồi nhẹ nhàng xoay tròn một chùm chìa khóa cũ, đi vào một ngõ nhỏ tên là ngõ Nhị Lang, nó nằm cạnh ngõ Hoa Hạnh, tương truyền là tổ tiên xuất hiện hai vị nhân vật lợi hại, có điều rốt cuộc là ai, làm gì, không ai nói được, dần dà, liền lại thành đề tài cố lộng huyền hư của các lão nhân dưới gốc hòe già.
Hiện giờ cây hòe già đã đổ, nhân khí của trấn nhỏ giống như lập tức hao gầy đi nhiều. Bọn nhỏ cảm xúc không sâu, người trẻ tuổi thì ngược lại cảm thấy tầm nhìn thoáng rộng, tự dưng lại có thêm một khoảng đất trống, chỉ có những lão nhân hoài cựu thỉnh thoảng lại thở dài thở ngắn. Ngõ Nhị Lang và ngõ Hoa Hạnh không có gia đình có tiền đại phú đại quý nào ở, chỉ được tính là so với trên thì không bằng, so với dưới thì có thừa, ví dụ như bách tính ở gần ngõ Nê Bình, nhìn thấy người ở hai ngõ này, phần lớn đều không dám ngẩng đầu lên, Mã bà bà và đứa cháu Mã Khổ Huyền sống ở ngõ Hoa Hạnh, ở trấn nhỏ xem như là gia cảnh không tồi nhất rồi.