Chương 190 Ta là một gã kiếm khách
Chương 190
Trần Bình An có chút xấu hổ, không muốn nói ra nguyên nhân.
Lúc ấy Trần Bình An bày bản đồ ra, do dự rốt cuộc sẽ lựa chọn ngọn núi nào, đại sơn có một chim bay xẹt qua từ đỉnh đầu, không ngờ ỉa luôn lên bản đồ, Trần Bình An vội vàng lau đi, phát hiện chỗ bị chim ỉa lúc trước vừa đúng ba chữ Lạc Phách sơn. Trần Bình An không nghĩ nhiều, dứt khoát lựa chọn Lạc Phách sơn, cũng chẳng bận tâm tên núi có xui hay không xui.
Diêu lão đầu từng nói, trong sơn thủy đều có thần linh.
Cho nên Trần Bình An coi như là một lần ám chỉ của sơn thần lão gia đi.
Nguyễn Cung nghĩ nghĩ, "Lựa chọn Lạc Phách sơn, không phải không được. Vậy quyết định thế đi, Lạc Phách sơn, Bảo Lục sơn, Tiên Thảo sơn, Thải Vân phong, Chân Châu sơn. Năm ngọn núi, trong kỳ hạn ba trăm năm, ngươi cho dù đào rỗng toàn bộ một ngọn núi nào, cũng không ai cản. Tất cả sản vật trên núi, bất kể cỏ cây linh dược, hay là chim bay cá nhảy, thậm chí là bí bảo ngẫu nhiên có được, đều thuộc về tên người được viết trên khế ước gia phả núi sông Đại Ly."
Trần Bình An gật đầu nói: "Hiểu rồi."
Nguyễn Cung kiên nhẫn nói: "Nhu phải chú ý một số việc, một là trước khi ngươi chết, phải thông qua huyện nha Long Tuyền báo tin với triều đình Đại Ly, ngươi cần đổi tên một người hoặc là một số người sẽ kế thừa năm ngọn núi này. Đương nhiên Đại Ly Đại Ly sẽ gửi một hồ sơ bí mật, ngươi có thể phân biệt viết xuống người thừa kế di sản, vì là ngươi một ngày nào đó ngươi chết bất đắc kỳ tử, trước khi chết chưa kịp lập di chúc bàn giao hậu sự. Một là trong ba trăm năm, nếu ngươi muốn bán núi, không phải tùy thời tùy chỗ đều có thể quyết định, phải thông qua ít nhất phương thế lực của quan phủ Đại Ly gật đầu đáp ứng, giao dịch mới có thể được thực hiện, hơn nữa ta không khuyến khích ngươi bán những ngọn núi này, bởi vì ngươi bất kể là bán ra với giá cao thế nào thì cuối cùng ngươi cũng sẽ phát hiện mình thiệt."
Tuy Nguyễn Cung là thánh nhân binh gia tọa trấn một phương, lại cùng một thiếu niên ngõ hẹp đột nhiên trở nên giàu có, cùng ngồi cùng ăn thảo luận sự vụ, nhìn thì hoang đường, nhưng kì thực rất hợp tình hợp lý. Liên quan tới nghiệp lớn thiên thu khai sơn lập phái, còn cả cơ hội cho khuê nữ nhà mình chứng đạo, cho nên Nguyễn Cung không thể không tận tình khuyên bảo, hận không thể xếp nhỏ tất cả đạo lý ra rồi giải thích cho thiếu niên trước mắt nghe.
Nguyễn Cung hỏi: "Trần Bình An, còn gì muốn hỏi nữa không?"
Trần Bình An lắc đầu cười nói: "Không ạ."
Nguyễn Cung gật đầu nói: "Thế cứ vậy đã, ta chắc ngươi vẫn còn lại chút tiền đồng, lát nữa ta sẽ giúp ngươi để ý giao dịch cửa hàng ở trấn nhỏ, ngươi cũng có thể thừa cơ mà bắt đầu, nhưng tham quá ăn không hết, sau này này thế lực bát phương trấn nhỏ ngư long hỗn tạp, ngươi mua hai cửa hàng lâu đời có căn cơ tương đối dày là được rồi."
Trần Bình An Trần Bình An hơi đỏ lên, "Cám ơn Nguyễn sư phó."
Nguyễn Cung cười tự giễu: "Quân tử hoài đức, tiểu nhân hoài thổ."
Trần Bình An có chút nghi hoặc, bởi vì không hiểu những lời này là có ý gì.
Nguyễn Cung phất tay đuổi người, nói: "Đi làm việc của ngươi đi, đừng quan tâm tới những cái khóc gió than mưa này nữa, huống chi tuổi ngươi vẫn còn nhớ, vốn chưa đến lúc có thể bàn về hoài bão, cảnh giới."
Trần Bình An đứng lên, khiêng sọt, đột nhiên nghe thấy Nguyễn Cung nói một câu không đầu không đuôi, "Sau khi Tề tiên sinh đi rồi, thỉnh thoảng nhớ tới Tề tiên sinh một chút, đương nhiên cũng không sao, chuyện thường tình của con người thôi, nhưng đừng để cho mình hãm sâu quá, càng đừng tìm kiếm tới cùng. Đợi sau khi mua năm ngọn núi và hai cửa hàng rồi, ngươi cứ thoải mái mà nằm chơi lấy tiền, cưới vợ sinh con, khai chi tán diệp, cũng coi như làm rạng rỡ tổ tông. Nguyễn Cung ta cũng được, triều đình Đại Ly cũng thế, đều sẽ trông chừng ngươi và sản nghiệp của ngươi. Cứ như tên của ngươi, bình an là quan trọng nhất, nói không chừng sau này thời đến chuyển vận, bước lên con đường tu hành cũng không phải là không có cơ hội."
Trần Bình An im lặng rời đi.
Sau khi thiếu niên rời khỏi cửa hàng, Nguyễn Tú ngồi trên trúc ghế, hỏi: "Cha, câu đó của cha là có ý gì?"
Nguyễn Cung lạnh lùng nói: "Ý là, tiểu nhân cảnh giới tư tưởng không bằng quân tử, chỉ biết một lòng một dạ nghĩ tới nơi an nhàn."
Nguyễn Tú kỳ quái nói: "Thế thì có gì là sai, ấm chỗ ngại đổi, ai mà chả thế, sao lại nói là tiểu nhân? Những lời này là ai nói thế, cảm thấy cảm thấy không giảng đạo lý chút nào cả."
Sắc mặt Nguyễn Cung tối sầm, nói khẽ: "Cho nên thánh nhân nho gia còn nói, chỗ ta an tâm nhất là quê nhà của ta."
Nguyễn Tú thở phì phì nói: "Người đọc sách đúng là đáng giận, đạo lý trên đời này toàn bị họ nói hết!"
Nguyễn Cung nói: "Tú Tú, đây cũng không phải là lý do để ngươi không chịu đọc sách."
Thiếu nữ tết tóc đuôi gựa ồ một tiếng, vội vàng đứng dậy nói: "Cha, ta sao đột nhiên lại thấy khỏe quá, ta đi đả thiết đây."
------------
Trần Bình An chạy tới cửa hàng Dương gia, đưa hơn nửa sọt thảo dược các màu cho điếm tiểu nhị, khoảng được gần một cân, Trần Bình An kiếm được hai lượng bạc, kỳ thật rất nhiều thảo dược hiếm lạ đều là Trần Bình An bán cho cửa hàng, một số thảo dược điếm tiểu nhị trẻ tuổi căn bản không nhận ra được, kỳ thật là Dương lão đầu có chút coi trọng dược liệu quan trọng, những hoa hoa cỏ cỏ này mới là đáng giá thật sự.
Nhưng Trần Bình An lần này vào núi, hái thuốc vốn là thuận tay mà làm, căn bản không định kiếm tiền, trên thực tế sau khi Trần Bình An học được vào núi đốt than, cơ hồ nhiều lần bán thuốc cho điếm tiểu nhị cửa hàng Dương gia, trừ bán cho hán tử hàm hậu tên là Lý Nhị của cửa hàng ra, mấy mươi lần còn lại đều chịu thiệt.
Dương lão đầu cũng không lấy không dược liệu của Trần Bình An, nếu Trần Bình An tặng không cho cửa hàng sẽ bị Dương lão đầu ném ra đường, mà nếu bán cho tiểu nhị trong cửa hàng hoặc là lang trung trông hàng, như vậy bất kể là giá thế nào, Dương lão đầu tính tình cổ quái thấy cũng chẳng bận tâm.
Lần này Trần Bình An nhìn thấy nhìn thấy Dương lão đầu.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Trần Bình An phát hiện trên đường rất nhiều người đều đang nhao nhao nghị luận, nói về đn chuyện Bàng Giải bài phường có đại sự xảy ra. Nói là Tống đại nhân lão quan giám tạo trước khi từ nhiệm bỏ tiền ra xây lang kiều vừa phong quang trở lại trấn nhỏ, hơn nữa lần này là dùng thân phận lang trung Lễ bộ, dẫn theo một đám quan lão gia nho nhã uy phong bát diện, nhìn trúng bốn tấm biển chữ của Bàng Giải phường, dù sao cũng là đều người đọc sách, có thể hiểu được, nhưng không biết vì sao, sau khi bên nha quan đốc tạo có được tin tức, lập tức liền hớt hải vào núi, thông tri cho vị Ngô đại nhân vốn định tới Viễn Mạc phong kiểm tra việc đốn củi, sau đó vị thần tài này liền dẫn theo phụ tá tá lại, vội vã ra khỏi núi, ngăn cản đoàn người lão tiền bối quan trường Tống đại nhân.
Trần Bình An đang rảnh rỗi liền thuận theo dòng người đi tới đền thờ, đứng xa xa ngoài đám người.
Nhìn thấy dưới bốn tấm biển của bài phường dựng tám cây thang, hai bên trái phải mỗi tấm biển dựng một cây. Nhưng chỉ có hai bên tấm biển "Đương nhân bất nhượng" (Việc nhân đức không nhường ai) là có hai vị nho sĩ đứng, một người lớn tuổi trong đó đang cúi đầu, giống như là đang nói với ai đó ở dưới chân, dùng nhã ngôn quan phương Đại Ly răn dạy gì đó.
Có người vỗ vai Trần Bình An, cười ha ha nói: "Trần Bình An, khéo thế, ngươi cũng tới xem à?"
Trần Bình An quay đầu nhìn, là thiếu niên lắm lời giữa trán có nốt ruồi kia, thật sự là chỉ sợ hắn lại lải nhải nhiều, liền bảo: "Xem cho vui thôi, cũng không hiểu họ đang nói gì, giờ về nhà đây."
Thiếu niên bộ dạng thanh nhã cười nói: "Đừng, ngươi nghe không hiểu thì ta có thể để giải thích cho ngươi mà. Chuyện này rất thú vị, nếu ngươi bỏ lỡ, sau này khẳng định sẽ hối hận! Ngô Diên đại nhân quan phụ mẫu của trấn nhỏ các ngươi lúc này đang xung đột với các lão gia Lễ bộ có phẩm trật cao hơn, người đứng trên thang là Lễ bộ Hữu Thị lang, được coi là trọng thần chính nhi bát kinh của Đại Ly. Ở bên kia chắc là Tống đại nhân quan gám tạo tiền nhiệm, lấy chuyện tấm biển ra để vỗ ngực tranh công với ngươi ta, nói là chắc chắn mang tấm biển về quê nhà, mang về quê nhà thì không dám nói, nhưng đưa đến nha môn Lễ bộ khẳng định là ván đã đóng thuyền, thế là lên làm lang trung chính ngũ phẩm, cho nên lần này các lão gia của Lễ bộ thừa dịp chuyện sắc phong sơn thần hà bá, danh chính ngôn thuận tới đây thu đồ. Bên kia là Ngô đại nhân độc chiếm tất cả bảo bối của trấn nhỏ coi là của mình, vừa nghe nói là có người muốn lấy đi vật cổ quý giá còn sót lại không nhiều của trấn nhỏ, làm sao mà chịu đáp ứng? Lui một bước mà nói, cho dù trong lòng nguyện ý bịt mũi mà chịu, nhưng phải biết rằng các lão hồ li của bốn họ mười tộc đang đứng bên cạnh chế giễu, nếu hắn lúc này nhát gan, chắc sau này rất khó lên làm gia gia của những đại tộc môn hộ này. Tuyên chỉ hai miếu văn võ vốn đã không thông thuận khẳng định sẽ thất bại."
Trần Bình An nghiêm túc nghe thiếu niên giảng giải xong thì hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại biết nhiều thế?"
Thiếu niên vươn một ngón tay ra, chỉ vào mình, cười nói: "Ta á? Ha ha, ta không phải là mệnh quan triều đình Đại Ly. Ta họ Thôi tên Sàm, chữ Sàm hơi khó viết, rất là phiền, ngươi không cần phải bận tâm."
Trần Bình An nhìn thiếu niên.
Thiếu niên thần sắc tự nhiên, cười nói: "Tuổi của ta lớn hơn ngươi, cho nên ngươi có thể gọi ta là Thôi sư bá."
Trần Bình An cười cười.
Thiếu niên cũng cười theo, hai tay nhẹ nhàng vuốt má, "Không sao, ta còn có tên hiệu, dễ gọi hơn, là Tú Hổ."