← Quay lại trang sách

Chương 196 Vũ phu chúng ta

Chương 196

“Cho nên ta đề nghị ở Phi Vân sơn dựng một thư viện mới, mà ba tòa học cung của nho giáo cũng đáp ứng ở trong năm mươi năm, sẽ đề bạt thư viện này làm một trong bảy mươi hai thư viện. Hoàng đế bệ hạ của chúng ta vừa nghe, tựa như không tồi, so với Tề Tĩnh Xuân cái gân gà như vậy, thay một con rối có thể hoàn toàn nghe theo Đại Ly, đương nhiên càng thêm thích hợp bá nghiệp nam hạ của Đại Ly?”

“Vì thế Thôi Minh Hoàng lại lừa Mã Chiêm, nói cho hắn việc đã đến nước này, không bằng lui lại hạ thấp yêu cầu, dứt khoát thay đổi địa vị, phủi sạch quan hệ với thư viện Sơn Nhai, sau khi trở lại trấn nhỏ thì có thể đủ đảm nhiệm sơn chủ của thư viện mới, hơn nữa là vị sơn chủ đầu tiên của thư viện mới, so với ở thư viện Sơn Nhai bắt chước lời người khác, phụ thuộc, không phải tốt hơn?”

Thôi Sàm tiếp tục bước đi, nhưng nhìn về phía Thôi Minh Hoàng yên lặng hít thở thổ nạp, “Có phải ở lúc này xuất hiện vấn đề hay không?”

Thôi Minh Hoàng gật đầu nói: “Hẳn chính là ở lúc này nổi lên lòng nghi ngờ, bắt đầu lá mặt lá trái với ta. Lúc ấy hắn không lộ ra gì cả, ta tuy cẩn thận đề phòng, nhưng không ngờ Mã Chiêm tên phế vật như vậy, khi nổi hung lên, là không giữ lại chút sức nào như thế, liều kinh mạch đứt từng khúc, khiếu huyệt nổ tung, cũng phải giết ta.”

Thôi Sàm gật gật đầu, “Mã Chiêm tuy thua xa Tề Tĩnh Xuân, nhưng xét cho cùng là ở lại môn hạ người đó hơn mười năm, không thể thuần túy coi là kẻ ngu dốt.”

Thôi Minh Hoàng lấy tay che miệng, phun ra một ngụm máu tụ, sau khi siết chặt nắm tay, sắc mặt ngược lại thoải mái hơn vài phần, có thêm vài tia hồng nhuận, hỏi: “Sư bá tổ, vì sao phải cho phép vị lão phu tử còn sót lại kia của thư viện Sơn Nhai, dẫn dắt đệ tử rời khỏi Đại Ly, đi hướng nước địch Đại Tùy, tiếp tục sử dụng danh hiệu thư viện Sơn Nhai? Đại Ly hoàng đế làm sao lại đáp ứng? Chuyện này, vãn bối nghĩ mãi không ra.”

Thôi Sàm chậm rãi đi, “Thứ nhất, thư viện Sơn Nhai cho dù bảo lưu lại, danh còn thực mất, không có tấm biển chữ vàng một trong bảy mươi hai thư viện, chính là cái vỏ rỗng, cũng không cách nào tranh đoạt người đọc sách xuất sắc nhất Đông Bảo Bình Châu với thư viện Quan Hồ phát triển không ngừng. Thứ hai, Phi Vân sơn một khi thiết lập thư viện mới, phó sơn chủ thư viện Quan Hồ sẽ đến đây tọa trấn, đương nhiên sơn chủ đời thứ hai, khẳng định là vị Quan Hồ quân tử này ngồi ở bên cạnh ngươi. Thứ ba, Đại Tùy tiếp nhận thư viện Sơn Nhai chó nhà có tang, chẳng khác nào tiếp nhận khoai lang phỏng tay, Đại Ly chúng ta lúc nào cũng có thể tìm cái cớ, hướng Đại Tùy tuyên chiến. Đến lúc đó, thư viện Sơn Nhai không phải vẫn là ở trên bản đồ Đại Ly?”

“Ai cũng biết thư viện Sơn Nhai tương đương Quốc Tử Giám của vương triều Đại Ly, nhưng hoàng đế quân chủ vương triều nào, dám nói thư viện Quan Hồ là tư thục của mình? Cho nên Đại Ly ngày nào đó có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh nắm giữ một thư viện, là chuyện bệ hạ từ nhỏ đã tha thiết ước mơ. Đương nhiên, trong lòng hoàng đế bệ hạ khó mà không có ý tứ bồi thường Tề Tĩnh Xuân. Những năm qua Tề Tĩnh Xuân đảm nhiệm sơn chủ, cho dù không muốn khúm núm đối với bệ hạ, nhưng bệ hạ đối với Tề Tĩnh Xuân là thật sự thưởng thức, thậm chí có thể còn có một chút kính sợ.”

Thôi Sàm đột nhiên cười lên, “Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất, là ta cần, ta cần có một ván cờ như vậy.”

“Ta trừ cần Tề Tĩnh Xuân phải chết ở Ly Châu động thiên, ta còn cần hắn dựa theo nước cờ của ta, chọn quân cờ ta hy vọng hắn chọn. Cuối cùng do ta đến lần lượt hủy diệt. Tề Tĩnh Xuân trước khi chết, tựa như trong tay còn nắm mất hạt giống, hoặc là còn đang cầm mấy nén hương. Chỉ có thể giao tới trên tay người bên cạnh.”

“Chuyện văn mạch, chú ý lương hỏa tương truyền, thậm chí thờ phụng một loại học thuyết môn sinh đệ tử có thể chết hết, nhưng hương khói chưa chắc sẽ đoạn tuyệt, cho nên hương khói và văn vận rốt cuộc là cái gì, nói không rõ được. Tề Tĩnh Xuân nhắm chừng đã bắt được manh mối, ta vẫn có chút không cân nhắc ra, không dám quá mức xác định, ta cần dùng sự thực để chứng minh cách nghĩ của mình.”

“Cho nên bố trí cuộc thi lớn lần này, bày ra ván cờ này, cũng là dùng để cắt đứt văn mạch hương khói của người kia, càng là cơ hội chứng đạo của ta.”

Thôi Sàm đi đến phía sau thiếu niên ngồi ở trên băng ghế, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ đầu hắn, cười nói: “Từng có thơ nói, tiên nhân vuốt đầu ta, kết tóc nhận trường sinh. Viết thật sự là... Tràn đầy tiên khí.”

Các khớp trong thân thể thiếu niên vang lên kẽo kẹt, cuối cùng động tác ngưng trệ chậm rãi đứng lên, một đôi mắt của hắn dần dần toả sáng ra hào quang loá mắt, đợi tới sau khi đứng thẳng người, xoay người đối mặt Thôi Sàm tự tay ghép ra bộ thân thể này của bản thân, thiếu niên còn miệng không thể nói, như trẻ con bi bô tập nói, hoa chân múa tay, vô cùng vui sướng. Nhưng đồng thời đối với Thôi Sàm lại mang theo một sự kính sợ trời sinh.

Đừng nói Ngô Diên không tính là người tu hành, ngay cả Thôi Minh Hoàng sau khi thấy một màn như vậy, cũng trợn mắt há hốc mồm.

Ngô Diên không biết vì sao, hôm nay sau khi nghe được buổi nói chuyện của tiên sinh, chỉ cảm thấy mình lạnh cả người, uể oải, giọng khàn khàn hỏi: “Tiên sinh, không thể giết người xong việc sao? Cần tốn nhiều công sức như thế?”

Thôi Sàm cười ha ha, giống như đợi thật lâu, rốt cuộc đến một vấn đề thật sự thú vị, chậc chậc nói: “Đại đạo chi tranh, cũng không phải như trong thế tục xét nhà diệt tộc, diệt cả nhà người ta sự tình đơn giản như vậy. Muốn thật sự nhổ cỏ tận gốc, rất khó rất khó, rất nhiều thời điểm giết người, ngược lại sẽ làm sự tình đơn giản biến thành một đống tơ vò, cho nên phải tru tâm. Vì sao người tu hành, có thể cao như lầu mười lăm? Bởi vì tu tâm, mà vũ phu tu lực, chỉ có cao như vậy, cửu cảnh chính là đỉnh, muốn chen thân thập cảnh, so với lên trời còn khó hơn.”

Thôi Sàm lập tức nhảy vào trong cái ao đối diện sân nhà, giẫm giẫm đá cuội năm màu được khảm ở đáy, tùy ý đi ở trong ao, chỉ là so sánh với mặt đất, phía dưới hiển nhiên càng thêm co quắp. Hắn nghĩ một chút, nói: “Vậy ta liền kể cho các ngươi hai tên ếch ngồi đáy này, hai vụ việc vốn bí mật không truyền ra ngoài, sau khi nghe xong, sẽ phát hiện những thủ đoạn này của ta chỉ thường thôi, chỉ thường thôi.”

“Có một vị kỳ tài ngút trời lúc trước thiếu chút nữa giúp binh gia lập giáo, tuy thất bại trong gang tấc, nhưng dù sao cũng là kẻ mang đại khí vận, không ai dám hạ sát thủ đối với hắn, cuối cùng ngươi biết các thánh nhân thật sự kia, là đối phó người này như thế nào không? Đem hắn ném vào trong một khối phúc địa, đời đời kiếp kiếp đều an bài quân cờ ở lại bên người hắn, không ngừng mài mòn đi khí phách binh gia của hắn, một kiếp này, khiến hắn trở thành tiên sinh dạy học ở thôn dã, lại áo cơm không lo, một kiếp tiếp theo, để hắn trở thành đồ tể thô bỉ tính tình yếu đuối, lại có giai nhân làm bạn, lại một kiếp, biến thành tên quần là áo lụa bất cần đời, ngàn vàng tan hết lại trở về.”