← Quay lại trang sách

Chương 203 Thiếu niên tiểu quỷ

Chương 203

Trần Bình An lắc đầu trầm giọng nói: “Nói ở ngay nơi này!”

Xa phu tuy trên mặt toát ra sự không vui, nhưng trong lòng hơi thả lỏng một chút, đây mới là tâm tính thiếu niên phố phường bình thường nên có.

Hán tử trung niên do dự một phen, “Ngươi có phải quen biết Tề tiên sinh trường tư trấn nhỏ hay không?”

Thiếu niên giày rơm tức giận nói: “Trấn nhỏ ai không biết Tề tiên sinh, nhưng Tề tiên sinh có biết chúng ta hay không, thì khó mà nói.”

Lý Hòe ở một bên nhịn cười xấu xa.

Đổng Thủy Tỉnh của ngõ Hạnh Hoa nhìn Trần Bình An của ngõ Nê Bình thật sâu.

Bên kia căn phòng có người vội vã quát: “Họ Trần đừng lười nha, mau nói xong, lăn về làm việc!”

Thiếu niên thở dài, nói với xa phu: “Có chuyện nói thẳng, được không?”

Hai tay hán tử day day má, thở ra một hơi, thấp giọng nói: “Ta là một tử sĩ triều đình Đại Ly, phụ trách bảo vệ những đứa nhỏ này đi hướng thư viện Sơn Nhai cầu học. Đương nhiên, ta không phủ nhận cũng có chức trách giám sát bọn họ không bị người ngoài kéo chạy đi, ví dụ như Đại Tùy, lại ví dụ như thư viện Quan Hồ, những thứ này ngươi nghe không hiểu cũng không có vấn đề gì, ngươi tin hay không cũng không có vấn đề gì. Nhưng ta mặc kệ ngươi và Tề tiên sinh quan hệ như thế nào, cũng mặc kệ ngươi có quen biết Mã Chiêm Mã lão tiên sinh hay không, ta cũng hy vọng ngươi sắp tới cẩn thận an toàn, bởi vì Mã tiên sinh ở nửa đường đưa chúng ta đi thư viện Sơn Nhai, bị người ta hại chết. Mà Mã tiên sinh ở trước đó, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm với ta, trong lúc vô tình từng nói về ngươi hai lần, một lần nói lão nhớ rõ rất sớm trước kia, lúc quét rác, thường xuyên nhìn thấy có đứa nhỏ thích ngồi xổm ngoài cửa sổ trường tư, lần thứ hai là nói Tề tiên sinh ở trước khi từ chức tiên sinh dạy học và sơn chủ thư viện, nói ngươi cũng là hạt giống đọc sách, chỉ tiếc lão không có cách nào mang ngươi đi thư viện Sơn Nhai.”

Hán tử cười khổ nói: “Chỉ là đáng tiếc mấy đứa nhỏ này, bây giờ thật sự là người đáng thương không có nhà để về, thư viện không dám đi, nhà ở trấn nhỏ cũng không còn. Phải biết rằng Tề tiên sinh sáng lập thư viện Sơn Nhai, cũng không phải là mỗi người đều có thể vào đọc sách, tòa kinh thành Đại Ly trăm vạn người đó của chúng ta, nghe nói nhiều năm như vậy tích lũy, cũng mới mười mấy đệ tử xuất thân thư viện Sơn Nhai, hôm nay mỗi người đều làm quan to.”

Lý Hòe cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt.

Đổng Thủy Tỉnh đứng ở tại chỗ, mặt không chút biểu cảm.

Xa xa Nguyễn Tú nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Trần Bình An quay đầu đi, thiếu nữ áo xanh cười gật gật đầu.

Trong lòng Trần Bình An hiểu rõ, chỉ hô tên Lý Hòe, “Lý Hòe, hai người các ngươi qua đây, ta có lời muốn hỏi các ngươi trước.”

Lý Hòe ồ một tiếng, kéo Đổng Thủy Tỉnh đi về phía trước.

Khi hán tử ý thức được không thích hợp, Trần Bình An đột nhiên đem Lý Hòe và Đổng Thủy Tỉnh kéo đến phía sau mình, hắn thì đi một bước về phía trước, trầm giọng nói: “Cảm ơn ngươi đánh tiếng với ta, về sau những đứa nhỏ trường tư này, ta sẽ thay Mã lão tiên sinh chiếu cố bọn họ, về sau là đi kinh thành tìm cha mẹ bọn họ, hay là làm cái gì, ta phải hỏi ý kiến của bọn họ.”

Hán tử cười gượng nói: “Trần Bình An, thế này không ổn đâu, ta dù sao so với ngươi càng có thể quản lý an nguy của bọn họ hơn.”

Trần Bình An cười nói: “Không có việc gì, ta hôm nay có tiền, hơn nữa quen biết huyện lệnh đại nhân Ngô Diên, còn có Lễ bộ Hữu Thị Lang Đổng Hồ, nếu thực có chuyện, ta sẽ tìm bọn họ. Đương nhiên, là mời Nguyễn sư phụ của chúng ta hỗ trợ truyền lời trước.”

Xa phu này bĩu môi, khóe mắt liếc một cái, phát hiện một vị nam nhân dáng người cũng không cao lớn đứng ở dưới mái hiên.

Xa phu vốn đã nổi sát tâm nhất thời ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tràn đầy nụ cười nói với Trần Bình An: “Được, Mã lão tiên sinh cũng đã nguyện ý tin tưởng ngươi, ta đương nhiên tin được nhân phẩm của ngươi. Trần Bình An, nếu về sau có chuyện cần ta hỗ trợ, cứ đi ngõ Tam Nữ Trủng (mộ 3 nữ nhân) phía bắc trấn nhỏ tìm ta, ở ngay căn nhà nhỏ ngõ tận cùng phía bắc.”

Trần Bình An hòa hòa khí khí cười nói: “Một lời đã định.”

Xa phu xoay người rời đi.

Cái trán Trần Bình An chảy ra mồ hôi, đợi người nọ hoàn toàn biến mất ở trong tầm nhìn, mới nói với hai người: “Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất, theo ta đi gặp Lý Bảo Bình.”

Lý Hòe hỏi: “Lý Bảo Bình đã nói hết với ngươi?”

Trần Bình An gật đầu.

Đổng Thủy Tỉnh thì hỏi: “Thạch Xuân Gia và Lâm Thủ Nhất làm sao bây giờ?”

Trần Bình An cười nói: “Đã được đón đến đây.”

Đổng Thủy Tỉnh nhìn hắn một cái, không nói lời nào.

Vẫn là trong gian phòng đúc kiếm kia tạm thời trống rỗng, Trần Bình An đứng, đối mặt năm đứa nhỏ trường tư ngồi từng hàng ở trên hai băng ghế, dựa theo tuổi để phân chia, theo thứ tự là Thạch Xuân Gia ngõ Kỵ Long, Lâm Thủ Nhất ngõ Đào Diệp, Đổng Thủy Tỉnh ngõ Hạnh Hoa, Lý Bảo Bình phố Phúc Lộc, Lý Hòe tận cùng phía tây trấn nhỏ.

Trừ Lý Hòe tuổi nhỏ nhất, cách bọn họ tương đối lớn, thật ra bốn người còn lại đều chỉ chênh nhau mấy tháng.

Trần Bình An hỏi: “Lý Hòe và Đổng Thủy Tỉnh đã đem tình huống vừa rồi nói ra, các ngươi cảm thấy người vùng khác tự xưng tử sĩ Đại Ly kia, rốt cuộc muốn làm gì?”

Lâm Thủ Nhất sớm đã không thấy áo lông quý giá lạnh lùng nói: “Ngay cả họ Thôi kia vì sao phải giết Mã tiên sinh, chúng ta đều không biết đáp án, nói gì cái khác?”

Thạch Xuân Gia dựa sát vào bả vai Lý Bảo Bình, sắc mặt hơi tái, vẫn có chút thấp thỏm lo âu, nhưng sau khi trở lại trấn nhỏ, nhất là nhìn thấy Trần Bình An tương đối quen thuộc, tiểu cô nương búi tóc sừng dê này yên tâm hơn rất nhiều, ít nhất không cần lo lắng đột nhiên liền biến thành bộ dáng thê thảm như vậy của Mã tiên sinh sau khi chết. Khi bọn họ giúp đỡ đào hố chôn, Thạch Xuân Gia sợ tới mức tránh ở xa xa, ôm đầu khóc rống, từ đầu tới đuôi cũng không thể giúp được gì, Lý Hòe cũng không tốt đến đâu, tránh ở nơi xa hơn so với cô, răng đập cầm cập.

Lúc này Lý Hòe ôm bụng, vẻ mặt cầu xin, nói thầm: “Vừa đói vừa khát, cái gọi là đói khổ lạnh lẽo, cùng lắm thế này mà thôi. Cha mẹ ơi, con của các người hôm nay sống khổ quá nha.”

Lý Bảo Bình quay đầu trừng mắt nói: “Lý Hòe!”

Lý Hòe cúi đầu, vụng trộm kéo kéo tay áo Đổng Thủy Tỉnh ngồi ở ngoài cùng bên phải, “Thủy Tỉnh, ngươi có đói bụng không?”

Đổng Thủy Tỉnh bình tĩnh nói: “Ta có thể giả bộ không đói.”

Lý Hòe trợn mắt.

Lý Bảo Bình chán ngán thất vọng, theo bản năng đưa tay bắt lấy búi tóc sừng dê của Thạch Xuân Gia ở bên, dùng sức lay động một chút, “Thật ra bây giờ chuyện gì cũng như lọt vào trong sương mù, nhìn không thấu đoán không ra. Lâm Thủ Nhất nói đúng, người chơi cờ của đối phương khẳng định là cao thủ, chúng ta quá non, việc cấp bách, là giữ được tính mạng, sau khi xác nhận an toàn không đáng lo nữa, rồi lại nói cái khác, ví dụ như nhanh chóng đánh tiếng với người trong nhà dời đi kinh thành Đại Ly, báo tiếng bình an.”