Chương 207 Bầu trời rơi xuống
Chương 207
Như vậy toàn bộ đại tu sĩ từ Ly Châu động thiên đi ra, đều sẽ nhớ phần tình hương khói này, khác biệt hoặc nhiều hoặc ít mà thôi. Về phần những tứ họ thập tộc cùng với thế lực sau lưng bọn họ, thì càng như thế.
Chỉ tiếc Đại Ly Tống thị trong lần rung chuyển này, dù chưa giảm điểm, cũng chưa tăng điểm. Nhưng vốn Đại Ly có thể làm được có “vị nhân tình” hơn chút, ví dụ như Nguyễn Cung yêu cầu sớm tiến vào Ly Châu động thiên, không nên đáp ứng nhanh như vậy. Lại ví dụ như sớm biết Tề Tĩnh Xuân đến cuối cùng ngay cả một thân tu vi thông thiên cũng liều mạng không cần, chỉ lấy hai chữ để chống lại mấy vị đại lão kia, như vậy lúc trước bốn phương thế lực yêu cầu thu hồi vật thánh nhân đặt thắng, Lễ bộ Đại Ly cho dù không có can đảm từ chối, cũng phải dùng lời nói chính nghĩa kéo dài một phen, nói cái này không hợp quy củ. Còn ví dụ như triều đình Đại Ly không nên âm thầm lấy danh nghĩa thư gia, gần như nghênh ngang công khai thông báo bốn họ mười tộc đại kiếp nạn đã tới, nhanh chóng rút hạt giống hương khói của các gia các tộc, đừng bị hành vi tà đạo của Tề Tĩnh Xuân liên lụy, vân vân, thật sự quá nhiều rồi.
Một khi hoàng đế Đại Ly lấy lại tinh thần, hoặc là lòng tham không đủ, như vậy hắn vị quốc sư chấp chưởng triều chính nửa đất nước, bày mưu nghĩ kế ở ngoài ngàn dặm này, chỉ sợ sẽ thật sự bị tính sổ ở sau chuyện.
Chỉ là quốc sư Thôi Sàm lúc này đứng ở trong miếu nhỏ, vẻ mặt thích ý thanh thản, giống như căn bản không đem mặt rồng tức giận của hoàng đế Đại Ly đặt ở trong mắt.
Thôi Sàm lẩm bẩm: “Chờ chút chhờ chút.”
Thôi Sàm nhìn bốn vách tường chung quanh, ghi nhớ toàn bộ cái tên, đang muốn vung tay áo lau đi toàn bộ dấu vết, để tránh tương lai bị người có ý đồ khác làm văn, nhưng ngay tại tích tắc hắn muốn ra tay, Nguyễn Cung xuất hiện ở cửa miếu nhỏ, cười dữ tợn nói: “Hảo tiểu tử, to gan lắm, đây là lần thứ mấy rồi?”
Thôi Sàm cười ha ha nói: “Ta đây không phải còn chưa làm sao?”
Một giọng nói du dương xuất hiện ở phụ cận miếu nhỏ, “Các ngươi cứ việc buông tay ra chân đánh, ta chịu trách nhiệm thu thập cục diện rối rắm là được, cam đoan không xuất hiện tình huống tương tự cá mặn xoay người, sơn mạch đoạn tuyệt, ở sau khi các ngươi phân ra thắng bại, ngàn dặm núi sông này nhiều nhất nhiều nhất tổn hại một hai phần mười. Nguyễn Cung, so với dính vào, bị người kia dây dưa mãi không xong như vậy, ta cảm thấy ngươi còn không bằng làm cái kết thúc gọn gàng dứt khoát với hắn. Không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương thôi.”
Sắc mặt Thôi Sàm không thay đổi, cười ha ha nói: “Dương lão đầu, giết người không thấy máu, còn có thể ngư ông đắc lợi, thật sự là thủ đoạn tốt.”
Nguyễn Cung gật gật đầu, “Ta thấy được.”
Thôi Sàm vội vàng chắp tay nhận, cười xin khoan dung nói: “Được được được, ta kế tiếp chỉ ở trấn nhỏ dạo chơi, được không? Nguyễn đại thánh nhân? Còn có Dương lão tiền bối?”
Nguyễn Cung hiển nhiên đang cân nhắc lợi hại.
Thôi Sàm nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, “Cho dù Dương lão tiền bối có bản lãnh bảo vệ được tám chín phần mười núi sông, nhưng nếu ta một lòng một dạ đập nát đỉnh Hoành Sóc của Thần Tú sơn thì sao?”
Không đợi Nguyễn Cung nói chuyện, tiếng của Dương lão đầu một lần nữa vang lên, “Đổi là ta, thực sự không thể nhịn được.”
Nguyễn Cung tức giận nói: “Mau cút về ngõ Nhị Lang.”
Thôi Sàm rung đùi đắc ý, đủng đỉnh đi ra khỏi miếu nhỏ, khi đi sát ngang qua vai Nguyễn Cung, còn làm cái mặt quỷ “tâm tính thiếu niên”.
Đợi Thôi Sàm qua bờ bên kia suối nước, Nguyễn Cung xoay người, nhìn thấy lão nhân ngồi ở ghế dài khô héo trong miếu hút thuốc.
Lão nhân phá lệ chưa châm chọc khiêu khích, ngược lại cười cười, “Thật đúng là để ý khuê nữ của ngươi nha.”
Nguyễn Cung thở dài, hiển nhiên bị Thôi Sàm khiêu khích như vậy lại nín nhịn không ra tay, rất nghẹn khuất, ngồi ở đối mặt Dương lão đầu, dựa vào vách tường, kéo kéo khóe miệng, “Không nợ trời không nợ đất, hôm nay ngay cả tổ sư gia nơi đó cũng trả hết rồi, chỉ có thiếu nợ mẫu thân của nha đầu, người cũng không còn nữa, trả như thế nào? Cũng chỉ có thể đem điều thua thiệt nàng ấy, đặt ở trên người con gái.”
Dương lão đầu cười nói: “Lấy thân phận cùng năng lực của ngươi, cộng thêm quan hệ của ngươi cùng Toánh Âm Trần thị, tìm được kiếp này của thê tử ngươi, không phải là không có khả năng.”
Nguyễn Cung lắc đầu nói: “Nàng một kiếp trước tư chất không được, trước khi chết còn chưa chen thân trung ngũ cảnh, cho nên cho dù chuyển thế thành người, cũng tuyệt không có khả năng khai khiếu biết được chuyện kiếp trước, theo ý ta, không có những ký ức đó, chỉ còn lại có một bộ thể xác, vậy đã không phải thê tử của ta nữa, tìm được nàng có ý nghĩa gì? Chỉ coi như nàng sống ở trong lòng mình là đủ rồi.”
Dương lão đầu gật đầu nói: “Ngươi trái lại nghĩ cũng thông, binh gia tầng mười khó phá nhất, ngươi ở trong người cùng thế hệ có thể tới sau mà đến trước, không phải không có lý do.”
Nguyễn Cung không muốn tán gẫu sâu ở trên chuyện này, lại hỏi: “Ngươi cảm thấy người nọ có phải đang phô trương thanh thế hay không?”
Dương lão đầu cười lắc đầu, “Vậy ngươi xem nhẹ người này rồi. Hảo hán lỗ mãng, bỏ được một thân quả dám đem hoàng đế kéo xuống ngựa, một vị này, ta nhắm chừng thuộc loại bỏ được một thân quả, cũng dám đem Đạo tổ Phật tổ kéo xuống ngựa. Đương nhiên, ta chỉ là đang nói tâm tính, không nói chuyện năng lực.”
Nguyễn Cung nửa tin nửa ngờ.
Dương lão đầu dùng tẩu thuốc chỉ chỉ mặt đất cửa miếu nhỏ, có một con đường nhỏ bị người đi đường giẫm thành đặc biệt rắn chắc, chậm rãi nói: “Kẻ này không quá giống với chúng ta, hắn cảm thấy mình đi một con cầu độc mộc, cho nên hắn một khi gặp nhau đường hẹp với người ta, cảm thấy không đánh chết đối phương, thì thật sự rất có lỗi với chính mình rồi. Hoặc là phía sau nếu có người muốn vượt qua hắn, cũng chỉ còn đường chết. Loại người này, ngươi không thể đơn giản nói hắn là người tốt hoặc là người xấu.”
Nguyễn Cung đột nhiên lại nhảy đến trên một vấn đề khác, chậm rãi nói: “Cha mẹ tổ tông Trần Bình An, chẳng qua là dân chúng tầm thường sinh trưởng ở trấn nhỏ, phụ thân làm sao biết được huyền diệu của từ bản mạng? Hơn nữa cố ý phải không tiếc tính mạng đánh vỡ món đồ sứ đó? Rõ ràng, là có người cố ý nói toạc ra thiên cơ, muốn hắn làm ra việc này.”
Dương lão đầu trầm mặc hồi lâu, phun ra một ngụm khói thuốc, rốt cuộc nói: “Ngay từ đầu ta chỉ cho rằng là tranh đấu gia tộc tầm thường, chờ lúc ta ý thức được không thích hợp, thì đã quá muộn. Nhưng ta cũng lười xen vào chướng khí mù mịt lục đục với nhau, chẳng qua là lúc nhàm chán, dùng để động não chút mà thôi. Nghĩ hẳn đây cũng là một chiêu nhìn như nho nhỏ nhằm vào trong đại cục kia của Tề Tĩnh Xuân, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện, một chiêu này mới là sát chiêu thật sự, dùng lời của cao thủ cờ vây để nói, xem như một lần chiêu của thần tiên đi. Nói chính xác, không chỉ là vì đối phó Tề Tĩnh Xuân mệnh quá tốt, mà là nhằm vào văn vận nhất mạch kia của Văn Thánh.”