Chương 213 Ước cao
Chương 213
Lý Bảo Bình lần đầu tiên trong đời tới dòng suối nhỏ, đã mơ mộng mình có một ngày có thể bắt được cá, nhưng cá so với cua hoặc là tôm xanh thì giảo hoạt hơn nhiều, Lý Bảo Bình căn bản không có cách nào làm gì chúng nó, trước kia cũng từng học theo, vụng trộm chặt một cây trúc xanh làm cần câu, nhưng cần câu, móc câu dây câu cùng con giun như nhau, từ trước tới giờ cô không câu nổi cá trong suối. Tiểu cô nương thường thường tránh ở dưới bóng cây bên dòng nước, tuy cô có thể ngồi câu cá cả một buổi chiều, nhưng không có chút thu hoạch nào cả, người khác đã dùng mấy cây cỏ đuôi chó xâu đầy cá rồi, hoặc là sọt cá nhỏ chật ních, ai cũng vui vẻ về nhà với cha mẹ, duy chỉ có tiểu cô nương vẫn là khỏa lạp vô thu.
Cho nên ở trong cảm nhận của tiểu cô nương, Trần Bình An vào núi xuống nước, đốt than hái thuốc, câu cá bắn rắn, giống như không gì không làm được, thật ra hình tượng cực kỳ cao lớn. Bí mật này, cô chỉ từng nói với Thạch Xuân Gia.
Tiểu cô nương lúc này nhìn thấy Trần Bình An đầu tiên là tìm một chỗ bên bờ, giống như cá tụ tập nhiều trốn ở dưới tảng đá lớn bên cạnh, sau đó hắn bắt đầu ở chỗ hơi thượng du chút kiến tạo một “đê đập”, xấp xỉ dài ngang với người Lý Bảo Bình, toàn bộ dùng hòn đá lớn nhỏ phụ cận trong nước suối xây thành, vẫn sẽ có nước chảy xuyên qua khe hở của đá chảy xuống. Trần Bình An không vội dùng đá vụn và cát chặn khe hở, mà là lại dựng ra hai hàng đê đập một ngang một dọc, cuối cùng giống như làm ra một cái ao nhỏ.
Lý Bảo Bình tới trên bờ phụ cận ao nước ngồi xổm, mở to mắt, nhìn Trần Bình An bắt đầu mở khe nước lấp chỗ lọt, động tác rất nhanh, tràn ngập mỹ cảm. Lý Bảo Bình đồng thời cũng phát hiện khi Trần Bình An cúi đầu làm việc, sắc mặt bình tĩnh, vẻ mặt chuyên chú, tâm thần đắm chìm trong đó, lòng không tạp niệm.
Tựa như tiểu cô nương theo học ở trường quê, lần đầu tiên nhìn thấy Tề tiên sinh cầm bút viết chữ, trong lòng liền có loại cảm giác thoải mái không nói rõ được.
Theo cái đê đập phía trên gần như kín không kẽ hở, không có nước tiến vào, đê đập bên cạnh cũng tương tự, đê đập kia ở hạ du là dùng để phòng ngừa cá chạy trốn, cho nên cũng chưa dùng tới từng vốc cát của suối nước để bịt cửa, cho nên mực nước của “hồ nước nuôi cá” này dần dần hạ xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đó của Lý Bảo Bình tràn đầy thần thái hạnh phúc, hai tay siết chặt nắm tay, líu ra líu ríu, so với Trần Bình An ngồi ở tảng đá nghỉ ngơi chốc lát còn khẩn trương hơn.
Trần Bình An bắt đầu đi vào hồ nước, dùng hai tay múc nước ra bên ngoài.
Lý Bảo Bình chậc chậc nói: “Trần Bình An, ngươi đây gọi là chỉ thấy lợi trước mắt, ồ không đúng, đây là nghĩa xấu, hẳn là rút củi dưới đáy nồi!”
Trần Bình An cười thuận miệng hỏi: “Trước kia luôn thấy ngươi ở bên dòng suối đợi câu cá, từng câu được con cá lớn nhất dài bao nhiêu?”
Lý Bảo Bình thở dài, “Cá quá thông minh, ta cũng chỉ có thể sử dụng một cây cỏ đuôi chó đem cua từ trong hang lừa ra, câu cá khó quá.”
Trần Bình An buồn cười nói: “Cần câu có phải chính ngươi làm hay không?”
Lý Bảo Bình dùng sức gật đầu nói: “Đúng vậy, góc sân sau nhà ta có một mảng trúc tía, nghe nói là ông nội của ông nội ta trồng, cha ta bọn họ canh phòng rất nghiêm ngặt, ta vừa mở miệng nói muốn làm cần câu đã bị từ chối, ta thật không dễ gì mới lén lút cắt được một cây, dùng kéo mài từng chút một, mệt chết ta.”
Nước của cái ao càng lúc càng đục ngầu, đã có cá bắt đầu chạy trốn, bắn tung tóe bọt nước. Trần Bình An đối với việc này đã quen rồi, ngẩng đầu cười nói: “Cây trúc đó vốn không tính là quá nhỏ, ngươi còn bỏ đầu bỏ đuôi nữa?”
Lý Bảo Bình mờ mịt nói: “Đúng vậy. Ta sợ cần câu quá nhỏ, nếu cá câu lên quá to, gãy mất thì làm sao bây giờ. Lại đi rừng trúc tía tìm cần câu, cho dù cha ta không đánh ta, bản thân ta cũng không muốn lại lấy kéo đối phó những cây trúc đó nữa.”
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: “Nào có ai dùng gậy trúc câu cá? Cá trong suối này của chúng ta thật ra cũng không to, cần câu to, ngươi liền căn bản không cảm giác nó rốt cuộc là mắc câu, hay là đang rỉa mồi câu, chúng nó vài lần đầu hạ miệng, là khẳng định sẽ không cắn vào lưỡi câu. Cá cũng không ngốc, ngươi nếu vung cần quá sớm, khẳng định không câu được. Câu cá phải làm được cần câu to nhỏ vừa phải, còn chia ra mùa thời điểm cùng ngày nắng ngày mưa, ngươi còn phải tìm hang cá cùng vũng nuôi cá, lưỡi câu cùng mồi câu cũng có chú ý.”
Tiểu cô nương áo bông đỏ như nghe thiên thư, há hốc mồm. Nàng có chút thẹn thùng, thật ra còn có một việc nàng chưa nói với Trần Bình An, cái lưỡi câu kia phần cuối dây câu treo ở trên gậy trúc, là nàng dùng kim thêu hoa trong nhà bẻ cong mà thành, có thể là hơi to chút, bọn cá kia muốn nuốt vào lưỡi câu cũng rất khó khăn.
Lý Bảo Bình ở trong lòng nói cho mình, không có việc gì không có việc gì, nhỏ tuổi không biết gì cả, hợp tình hợp lý.
Trần Bình An nhìn thấy tiểu cô nương có chút rầu rĩ không vui, đành phải an ủi: “Nhưng nhiều năm như vậy, ngươi thế mà một con cá cũng chưa câu được, ta cảm thấy càng lợi hại hơn.”
Mắt Lý Bảo Bình sáng lên, tiểu cô nương giống như mở ra khúc mắc nhiều năm, lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Nàng tò mò hỏi: “Vì sao phải bắt cá, chúng ta còn có nhiều đồ ăn như vậy.”
Trần Bình An giải thích: “Ngươi nghĩ đi, có câu gọi là miệng ăn núi lở, núi cũng có thể ăn hết, huống chi là hai cái cái gùi nhỏ của chúng ta. Cho nên phải tiết kiệm chút, đường về sau còn dài.”
Lý Bảo Bình rất tán đồng, nóng lòng muốn thử: “Cho người ta cá không bằng dạy người ta bắt cá, như loại chuyện này, còn có chặt trúc làm cần câu cùng câu cá vớt cá, ngươi về sau đều có thể dạy ta.”
“Tiếp theo.” Trần Bình An dễ dàng bắt lấy một con cá phiến đá xanh đỏ giao nhau, cười nhẹ nhàng vứt cho tiểu cô nương, nhìn Lý Bảo Bình luống cuống tay chân, nói: “Ngươi tuổi quá nhỏ, làm chuyện đủ khả năng là được rồi, không cần cái gì cũng so với ta. Ta vốn chính là chiếu cố ngươi đi thư viện Sơn Nhai cầu học.”
Tiểu cô nương thật không dễ gì mới dùng hai tay bắt lấy con cá kia, nói năng đầy chính nghĩa: “Sai rồi sai rồi, Tề tiên sinh từng nói chúng ta cần đọc vạn quyển sách, cũng cần đi vạn dặm đường. Trong cái gùi của ta chỉ có năm quyển sách, cho nên chỗ còn lại cần đi tàng thư lâu của thư viện, nhưng đi vạn dặm đường, cũng là việc người đọc sách phải làm. Phụ cấp du học, chính là nói đeo hòm sách, vừa du lịch non sông tươi đẹp, vừa mài giũa đạo đức học vấn, hai thứ không thể thiếu một, bằng không chính là người què đi đường.”
“Bên cạnh ngươi có rất nhiều cỏ đuôi chó, xuyên qua mang cá là có thể xâu lại với nhau, nếu sợ đứt, có thể hai ba cây cỏ đuôi chó hợp lại với nhau.”
Trần Bình An vừa dạy nàng xử trí chiến lợi phẩm như thế nào, vừa hỏi: “Phụ cấp du học, là nói đeo hòm sách sao? Vậy có phải Trần Tùng Phong quận Long Vĩ đeo loại đó hay không? Đồ trúc đan, là rất dễ coi. Về sau nếu đi ngang qua rừng trúc, ta có thể làm cho ngươi một cái, vừa vặn cũng cần làm một cái cần câu, gần nước ăn nước, đi xuống chút nữa, nước sẽ sâu, không thể dùng loại biện pháp này hôm nay để bắt cá.”