← Quay lại trang sách

Chương 218 Tiên sư giá lâm

Chương 218

Cô gái hiển nhiên không tin. Thiếu niên kia liều mạng vừa mới đi vào cánh cửa võ đạo, lúc trước ở trên nóc nhà tòa nhà của Lý gia hai người giằng co, hắn chẳng qua chiếm địa lợi mới may mắn đắc thủ.

Nam nhân trêu ghẹo: “Con chính là kẻ không có lương tâm, người ta ở trong nhà đấu với con, lúc đánh cho con ngã xuống đất, còn không quên kéo con một cái, nếu thay là cha, đối địch với người ta, không cho trên đầu con thêm một viên ngói, đã tính là sống rất tích đức rồi.”

“Cho nên nói hắn ngốc.”

Thiếu nữ cười lạnh nói: “Người tập võ, lòng dạ đàn bà, người như thế, sống không lâu!”

Nam nhân mặt đầy kinh ngạc nói: “Con một đứa nha đầu lừa đảo, võ nghệ không tinh, võ đạo không cao, đạo lý lớn thì lại hết bộ này tới bộ khác, ai dạy con? Dù sao ta cũng chưa từng nói những lời này với con.”

Thiếu nữ hất hàm lên, “Nhị công tử của chúng ta nói! Nhị công tử tuy là người đọc sách đầy bụng thao lược, nhưng hắn cũng không miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, chỉ nói nhân từ không cầm quân, phải sát phạt quyết đoán.”

Nam nhân nhíu nhíu đầu lông mày, đang muốn nói chút đạo lý đứng đắn với khuê nữ thiếu tâm kế này, đột nhiên đứng lên, trầm giọng nói: “Qua sông!”

Thiếu nữ đứng dậy theo, “Cha, chuyện gì vậy, không phải nói lặng lẽ đi theo tiểu thư là được rồi sao?”

Giọng điệu nam nhân không thoải mái, “Có người đến đây. Lát nữa phải cẩn thận!”

Cha con hai người lướt qua sông, lao đi như bay.

————

Trần Bình An và Lý Bảo Bình vừa rời khỏi cây liễu già, một lần nữa xuất phát lên đường, liền phát hiện thấy một người xuất hiện ở cuối tầm nhìn.

Trần Bình An đầu tiên là buông cái gùi, sau đó bảo Lý Bảo Bình đứng phía sau mình.

Nếu nói ở phía đông trấn nhỏ gặp được người nào, cho dù là thần tiên yêu ma quỷ quái, Trần Bình An cũng không kỳ quái.

Nhưng ở trên tuyến đường nam hạ ngay cả đường cũng sẽ biến mất kia, mặc kệ gặp được ai, Trần Bình An cũng không dám khinh thường.

Xa xa.

Một hán tử dáng người không cao lớn cũng không tính là khỏe mạnh, đi về phía trước mặt Trần Bình An và Lý Bảo Bình, chỉ thấy hắn dắt một con lừa màu trắng, đầu đội nón, đeo chéo một cái túi vải, trên chân quấn xà cạp, cầm trong tay một cây trượng trúc, bên hông thì giắt một cây... trường đao vỏ trúc màu xanh lục?

Nam nhân dừng bước ở cách năm sáu bước, chưa tiếp tục đến gần. Hắn tháo nón, lộ ra một khuôn mặt cũng không khác người, mỉm cười nói: “Ngươi là Trần Bình An à? Chào ngươi, ta tên A Lương, lương của thiện lương.”

Cuối cùng nam nhân bổ sung một câu, “Ta là một kiếm khách.”

Trần Bình An liếc vỏ đao trúc xanh bên hông của vị khách không mời mà đến này, ra vẻ nghi hoặc khó hiểu, hỏi: “Kiếm khách?”

Hán tử một tay cầm nón, một tay vỗ nhẹ chuôi đao, mỉm cười nói: “Tạm thời không tìm được kiếm không xứng với ta, cho nên đành phải lấy cái này thay thế, dùng để làm nhục người dùng đao trong thiên hạ.”

Nghe được loại giọng điệu có chút quen thuộc này, Trần Bình An ngược lại nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy Lưu Bá Kiều hẳn là có thể làm bạn tốt với nam nhân này.

Ở phía sau Trần Bình An và Lý Bảo Bình, hai cha con kia sóng vai chậm rãi đi, cô gái Chu Lộc có chút không cho là đúng, cười khẩy nói: “Long vương ngáp, có thể hít vào một dòng sông, thật sự là khẩu khí rất lớn. Cha, người này có phải đầu óc có vấn đề hay không?”

Chu Hà nhìn thấy một bên hông khác của hán tử kia còn treo cái hồ lô rượu màu bạc trắng, to bằng bàn tay, vuốt tới mức phát sáng, nhìn qua là biết vật đã được chút năm tháng rồi, nhỏ giọng nói với khuê nữ của mình: “Tuy không phát hiện được khí cơ của hắn có gì khác thường, chỉ là so với người thường lâu dài hơn một chút, nhưng vẫn phải cẩn thận. Cha tuy đời này chưa từng rời xa nhà, nhưng từng nghe lão tổ tông nói không ít giang hồ dật sự, nói là hành tẩu giang hồ, phải cẩn thận đạo cô lão tăng tiểu hài tử cùng tửu quỷ, ngoài ra, càng là nhân vật nhìn không giống tông sư cao thủ, càng không thể khinh thường.”

Thiếu nữ ồ một tiếng, đã khẩn trương lại hưng phấn, hận chỉ mong hán tử dung mạo không kinh người kia chính là thích khách sát thủ, vừa lúc làm đá mài đao cho nàng mới ra đời.

Trần Bình An hỏi: “Ngươi tìm ta?”

Hán tử nhếch miệng cười nói: “Ta đưa ngươi đến biên cảnh Đại Tùy, ở trước đó, chúng ta kết bạn mà đi, có thể chiếu cố lẫn nhau.”

Trần Bình An thử hỏi: “Ngươi có quen Nguyễn sư phụ rèn sắt?”

Hán tử gật đầu nói: “Đương nhiên quen.”

Trần Bình An lại nhẹ nhàng thở ra.

Trước khi rời khỏi trấn nhỏ, làm một trong những giao dịch, Nguyễn sư phụ từng đáp ứng mình, ở trước khi tới biên cảnh Đại Ly trọng địa binh gia ải Dã Phu, sẽ cam đoan an nguy của mình.

Trần Bình An tin tưởng Nguyễn sư phụ sẽ không nuốt lời, nhất là người này xuất hiện sớm như vậy, hầu như là ló mặt ở dưới mí mắt Nguyễn sư phụ, cho nên hẳn không phải Chính Dương Sơn, Vân Hà Sơn cùng Lão Long thành một trong ba phương thế lực. Hơn nữa phía sau Chu Hà Chu Lộc đôi cha con này kịp thời xuất hiện, cũng mang tới cho Trần Bình An sự tự tin rất lớn.

Nhưng, Trần Bình An sợ ‘nhỡ đâu’.

Cho nên hắn hỏi: “Vậy ngươi theo ta đi trấn nhỏ bên kia gặp Nguyễn sư phụ một lần, chúng ta lại xuất phát nam hạ? Vừa vặn ta mới biết được thật ra cửa đông trấn nhỏ đi ra, tuy đi đường vòng, nhưng có nhà xe, xe trâu xe ngựa đều có thể đi, ngược lại so với chúng ta trèo đèo lội suối còn nhanh hơn.”

Hán tử ý cười nghiền ngẫm nói: “Cẩn thận như vậy? Không có lấy một chút nào hào sảng của giang hồ nhi nữ.”

Trần Bình An chưa quay đầu, ánh mắt luôn gắt gao nhìn thẳng hán tử kia, nhưng trầm giọng nói: “Chu Hà, ngươi có thể bảo Chu Lộc mang theo Bảo Bình về trấn nhỏ trước hay không. Chúng ta không vội.”

Chu Hà lập tức nghĩ thông các khâu trong đó, gật đầu nói: “Như vậy tốt nhất.”

Sau đó Chu Hà nói với con gái: “Lộc Nhi, con mang theo tiểu thư đi về trước. Ta và Trần Bình An bầu bạn vị A Lương huynh đệ này một chút, uống rượu cũng tốt, luận bàn cũng được, gặp nhau là duyên, cũng không quá phận.”

Tiểu cô nương áo bông đỏ bị Chu Lộc dắt ở trong tay, không có bất cứ sự do dự nào, không khóc lóc muốn ở cùng một chỗ với tiểu sư thúc của nàng, chỉ là kéo kéo tay áo Trần Bình An, nhẹ nhàng nói cẩn thận hai chữ, sau đó liền quyết đoán đi theo Chu Lộc bước nhanh rời đi. Lý Bảo Bình không chút nào ướt át bẩn thỉu, ngược lại tỳ nữ nghé con mới sinh không sợ hổ đầy cõi lòng thất vọng, rất hy vọng mình đổi vị trí với cha nàng.

Hán tử kia sau khi thấy một màn sinh ly tử biệt như vậy, trợn trắng mắt lên, tháo xuống hồ lô rượu, tựa chéo vào con lừa màu trắng đó, uống một ngụm rượu, cười nhạo nói: “Để tiểu muội đó mang theo tiểu nha đầu kia đi trước là được, một nén nhang sau, ba đại lão gia chúng ta lại đi trấn nhỏ.”

Sau đó hán tử giơ lên hồ lô rượu màu bạc trắng trong tay, đưa tay vỗ vỗ lưng con lừa, nhìn về phía Chu Hà, cười hỏi: “Ngươi cũng coi như hảo thủ một phương, chẳng lẽ không nhận ra món đồ chơi này?”