← Quay lại trang sách

Chương 222 Phải có ly biệt mới có gặp lại

Chương 222

Lão nhân tên là Từ Hồn Nhiên dở khóc dở cười, chỉ có một tiếng thở dài tức, nghĩ rằng không có nương nương ngươi như vậy an ủi nhân.

Chỉ là vừa nghĩ đến trên đường nam hạ đi ngang qua vị phiên vương kia, tâm tình lão nhân đột nhiên ngưng trọng hẳn lên. Lúc ấy Tống Trường Kính tuy nhìn mệt mỏi, như bị thương nặng chưa lành sau một cuộc đại chiến sinh tử, nhưng hắn đã dám trước mặt mình, chủ động nhấc lên rèm cửa xe, như vậy ý nghĩa Tống Trường Kính vô cùng có khả năng ở trên đường võ đạo đã tiến thêm một bước, tuy khả năng chen thân cảnh giới thứ mười là cực nhỏ, nhưng sau khi đến cảnh giới thứ chín đỉnh phong, Tống Trường Kính mỗi một lần bước về phía trước, cho dù chỉ có nửa bước, như vậy đối với võ đạo tông sư cảnh giới thứ bảy thứ tám mà nói, nửa bước khác biệt nho nhỏ, có thể chính là tương đương với chênh lệch một cảnh giới của bọn họ.

Vị lão nhân mặt trắng không râu này, hưởng danh tiếng của triều dã Đại Ly, được coi là Kiếm Sư số một của Đại Ly, chữ Sư hậu tố này, như hai chữ “đại gia” sau dòng họ người nào đó trong chư tử bách gia, phân lượng rất nặng. Thiên tài kiếm tu Lương Tung kia chết bởi tay Tống Trường Kính, chính là đệ tử đắc ý nhất của Từ Hồn Nhiên, lão nhân đem hắn coi như con mình, thù này không thể nói là không lớn.

Từ Hồn Nhiên thích dưỡng kiếm trong tay áo, kiếm tên là Bạch Tước, dài khoảng hơn tấc, lại sát lực cực lớn, đồn đãi trong nháy mắt có thể bay vút qua lại hơn trăm dặm, kiếm về tay áo, người đã chết hết, thủ đoạn sắc bén, quỷ thần khó lường.

Người phụ nữ ngồi xuống trên cái giường kia, nâng tay vỗ vỗ ván giường, “Không tính là cuộc sống của gia đình phú quý, nhưng vẫn rất tự tại.”

Nữ tử trẻ tuổi ôm trường kiếm nhẹ giọng nói: “Nương nương đối với điện hạ dụng tâm lương khổ, khổ tâm chí hắn, nhọc gân cốt hắn.”

Người phụ nữ đứng lên, cười nói: “Lời này thì dối trá rồi, đứa nhỏ thật sự chịu khổ, là đứa trẻ mồ côi cách vách kia, Mục Nhi nhà ta không thể tính là chịu khổ.”

Nàng đi đến trước vách tường, nghĩ một chút, lẩm bẩm: “Lô thị phố Phúc Lộc đưa cho chúng ta vài tờ sách cổ, bên trên ghi lại pháp thuật thần thông, lịch sử xa xưa, đã không thể khảo chứng, khác biệt rất lớn với mấy đại phù lục phái của đạo giáo ngày nay. Ta nhớ một tờ trong đó, ghi lại một môn pháp thuật nhỏ thú vị, chú ngữ là cái gì nhỉ? Ồ, nhớ ra rồi, thử chút.”

Người phụ nữ đưa lưng về phía nữ tử trẻ tuổi ở cửa, cười nói: “Ngươi trực tiếp đi sân cách vách chờ ta mở cửa.”

“Thiên địa tương thông, vách núi tương liên, mềm như hạnh hoa, mỏng như tờ giấy, ta chỉ một kiếm, cấp tốc mở cửa, phụng Tam Sơn Cửu Hầu tiên sinh pháp lệnh!”

Lá bùa không quan trọng nhất kia trong tay người phụ nữ, chỉ là miệng tụng chú ngữ, vươn ngón tay điểm về phía trước một cái, sau đó liền như tản bộ sân vắng, xuyên tường, phía sau kéo lên một đợt gợn sóng nhỏ bé.

Phụ nhân đi đến một căn nhà chỉ có bốn bức tường vỡ nát, cảm khái nói: “Có một số người tốt số, tùy tiện lăn lộn như thế nào cũng là hưởng phúc. Có một số người số phận không tốt, từ nhỏ đã chịu khổ. Đầu thai sai lầm rồi, ngươi có thể đi nói lý với ai? Cho dù tìm được chánh chủ, nhưng ngươi dám mở miệng sao? Tiểu gia hỏa, về sau biết chân tướng, ở trước khi tìm ta báo thù, ngươi ít nhất phải giao tiếp với Vân Hà Sơn, chính Dương Sơn cùng Thư Giản hồ ba phương này, chờ ngươi tìm được ta, năm trâu tháng ngựa, cái này còn là ngươi cần sống sót đi ra khỏi bản đồ Đại Ly trước mới được.”

Nàng quay đầu nhìn vách tường, “Tam Sơn Cửu Hầu tiên sinh, lại là thân phận thế nào? Đông Bảo Bình Châu chúng ta cũng không có một nhân vật như vậy, chẳng lẽ là thượng cổ thần nhân mất đi hương khói cùng kim thân? Nếu là như thế, vì sao pháp thuật nhỏ này vẫn hữu dụng?”

Nàng tạm thời không cân nhắc ra đáp án, nghĩ về tới kinh thành Đại Ly lại đi điều tra tiếp một chút, hoặc là tìm Thôi Sàm hỏi một câu cũng không phải là không được, dù sao gần quan được lộc, không hỏi thì uổng không hỏi. Nàng đi mở cửa, sau khi rút ra then cửa chưa thể kéo ra, mới nhớ lại ngoài cửa khẳng định khóa, chỉ đành thoáng dùng sức, mạnh mẽ giật gãy cái khóa đồng kia, sau khi mở cửa, nhìn thấy cửa sân mở rộng, nàng nhìn thị nữ ôm kiếm cùng Kiếm Sư Từ Hồn Nhiên, hỏi: “Các ngươi phá cửa mà vào như vậy? Còn giảng đạo lý không? Quay đầu tự mình tìm người sửa, đừng quên.”

Nàng đi về phía cửa sân, bổ sung một câu, “Khóa cửa phòng cũng thay giống như đúc.”

Lão Kiếm Sư và nữ tử ôm kiếm hiển nhiên đối với điều này đã tập mãi thành thói quen.

Nam tử khôi ngô đứng ở trong ngõ Nê Bình nhíu nhíu đầu lông mày.

Người phụ nữ sau khi đi ra khỏi sân, đột nhiên dừng bước, “Dương Hoa, ngươi dựa theo kích thước bước chân của Mục Nhi nhà ta khi bảy tuổi, hướng bên phải đi sáu mươi ba bước.”

Nữ tử ôm kiếm nhận lệnh tiến lên, sáu mươi ba bước sau dừng thân hình.

Người phụ nữ phía sau nàng nghiêng người, đối mặt tường cao, “Hẳn là chính là nơi này.”

Phụ nhân nhìn vách tường bùn đất không chút kỳ quái, oán hận nói: “Tống Dục Chương đáng chết.”

Nàng rất nhanh khôi phục vẻ mặt bình thường ung dung điềm đạm, cười hỏi: “Việc bí mật này, năm đó ngươi từng nghe ta nói, ngươi cảm thấy mấu chốt ở nơi nào, ta có thể làm chút gì cho Mục Nhi?”

Nữ tử trẻ tuổi lắc đầu nói: “Nô tỳ không biết, cũng không dám tùy tiện phỏng đoán.”

Phụ nhân thở dài, có chút thương cảm, “Mục Nhi nhà ta có hai cái khúc mắc. Cái thứ nhất, đương nhiên là trong trận mưa to kia, bị một tên nhà quê nghèo hèn từ ngoài ngõ một đường đuổi giết đến nơi đây, bóp chặt cổ, tì ở trên tường không thể động đậy, lấy tính tình của nó, khẳng định tức giận khó mà yên được. Lúc ấy Mục Nhi tuổi còn nhỏ, trừ mất hết mặt mũi, Mục Nhi khẳng định cũng bị bạn cùng lứa tuổi đằng đằng sát khí dọa không nhẹ.”

Ánh mắt của người phụ nữ chợt sắc bén hẳn lên, vươn bàn tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng dán ở trên tường đất thô ráp lồi lõm, “Khúc mắc thứ hai, cũng rất có ý tứ, dẫn tới ý tứ được sau đó khiến Mục Nhi nhà ta, có thể là lần đầu tiên trong đời biết tư vị của áy náy. Cho nên nó sau khi gặp mặt Phù Nam Hoa của thành Lão Long, vụ giao dịch đó từ đầu tới cuối không hạ được quyết tâm, người sắp sửa giết, từ Lưu Tiện Dương đổi thành thiếu niên kia.”

Nữ tử trẻ tuổi rốt cuộc có chút tò mò, nhưng hầu hạ vị phu nhân này, không khác gần vua như gần cọp, tự nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức mở miệng hỏi.

Người phụ nữ thu hồi bàn tay, lau ở trên tay áo của nữ tử ôm kiếm, bắt đầu xoay người đi về phía đầu ngó, lập tức toát ra một thần thái ngây thơ, tuy nói đã làm mẹ rồi, nhưng lại có một phen phong vận khác. Nàng thở phì phì nói: “Mục Nhi chẳng qua là nói Trần Bình An ngươi sinh mùng Năm tháng Năm, sau khi khắc chết cha mẹ, bởi vì ở ở tổ trạch, liền liên lụy cha mẹ không thể đầu thai chuyển thế, cho nên tốt nhất đừng ở nhà, phải nhanh chóng chuyển ra ngoài.”