Chương 225 Đường đêm
Chương 225
Một mình A Lương hướng trên sườn núi bước đi, trời mưa đất trơn, thiếu chút nữa lảo đảo ngã sấp xuống, vội vàng làm bộ làm tịch bày ra vài chiêu quyền cước, coi như đang làm nóng người cho xuất kiếm.
Kết quả bóng người A Lương vừa biến mất ở tầm nhìn, trận mưa này liền trong giây lát to lên, không chút dấu hiệu, làm người ta không kịp trở tay.
Trần Bình An mở mắt ra, nhìn thấy con lừa dưới cây cách đó không xa, nghĩ một chút, đứng dậy nói: “Ta đi tìm A Lương.”
Chu Hà cũng đứng dậy theo, “Ta đi cùng ngươi, thời tiết này rất dễ dàng xảy ra chuyện.”
Trần Bình An lắc đầu nói: “Không cần, ta lúc ở trong núi đốt than hái thuốc, từng gặp được rất nhiều lần loại thời tiết này, không cần lo lắng, với lại nơi này cũng cần Chu bá bá ngươi chiếu cố, ta mới có thể yên tâm.”
Chu Hà tự hỏi một lát, gật gật đầu, “Trần Bình An, vậy ngươi tự mình cẩn thận.”
Trần Bình An xoa xoa đầu Lý Bảo Bình, dịu dàng nói: “Ta đi chút rồi về.”
————
Chẳng những muốn đích thân theo dõi xây dựng nha sở phía đông trấn nhỏ, còn có chuyện tuyên chỉ Văn Xương các Võ Thánh miếu, quan phụ mẫu Ngô Diên suốt ngày bận vắt giò lên cổ. Bốn họ mười tộc trừ sáu cái đã dời cả tộc khỏi trấn nhỏ, còn lại tám cái, Lễ bộ Hữu Thị Lang Đổng Hồ mượn chuyện in ấn tấm bia đền thờ, rồng qua sông chèn ép địa đầu xà đoạt sự nổi bật của Ngô Diên. Hôm nay tên giảo hoạt sinh trưởng ở địa phương này, tất cả phố Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp đang xem trò cười của Ngô Diên hắn, nhưng hắn vẫn tới nhà bái phỏng từng nhà từng hộ một, Ngô Diên bận rộn tới mức cuối cùng môi khô nứt, cổ họng cũng sắp bốc khói rồi, vừa về đến sở quan nha đốc tạo, liền xụi lơ ở trên ghế, kéo kéo cổ áo, nhìn chằm chằm xà nhà khắc hoa, mặt sắc âm trầm bất định.
Bên cạnh có vị văn bí thư lang xuất thân hào phiệt kia đang đứng. Hôm nay là hắn đi cùng Ngô Diên bái phỏng các đại gia chủ, bị sập cửa vào mặt thì không đến mức, nhưng cũng đụng phải cả đống uất ức, đùn đẩy lẫn nhau, người này nói Lão Từ sơn có thể xây dựng Văn Xương các hay không, phải đi hỏi lão gia Lưu gia, người kia nói mộ thần tiên là Ngụy gia diện tích nhiều nhất, chỉ có lão gia tử Ngụy gia gật đầu mới có thể ngồi xuống đàm phán, sau đó Lưu gia Ngụy gia còn nói loại sự việc to lớn đề cập cơ nghiệp tổ tông này, nhất định cần mọi người tụ tập lại thận trọng thảo luận, nếu không sẽ bị hàng xóm láng giềng bắt bẻ chỗ thiếu sót.
Vị bí thư lang này cũng nghẹn đầy bụng cơn tức, nhưng từ nhỏ mưa dầm thấm đất, đối với quy củ quan trường đã quá quen thuộc, biết làm quan không dễ, quan phụ mẫu làm chủ công việc hành chính của một phương thì càng cực kỳ không dễ dàng, cho nên chưa hổn hển. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu với mấy vị đồng nghiệp nghe tin chạy tới chung quanh, ra hiệu bọn họ tạm thời đừng lửa cháy đổ thêm dầu, để lại cho Ngô đại nhân một chút thanh tịnh.
Ngô Diên đột nhiên cười nói: “Yên tâm, ta không sao, lúc này chỉ là có chút thèm rượu của kinh thành chúng ta.”
Vị Thế Gia Tử kia lúc này mới ngồi xuống, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc Lý gia đã dọn đi kinh thành, bằng không có thể bảo gia chủ bọn họ Lý Hồng giúp đỡ giật dây bắc cầu. Có một số việc có thể âm thầm nói chuyện, sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều. Nhà chúng ta và Lý gia kinh thành quan hệ cũng không tệ, bên đó lên tiếng, Lý thị trấn nhỏ nơi này khẳng định phải nể cái mặt mũi này.”
Ngô Diên trừng mắt khiển trách: “Ngươi ngốc à, gia tộc ngươi tích góp được mối quan hệ, không phải là mối quan hệ của ngươi, ngươi dùng tới mỗi một lần, sẽ khiến địa vị của mình ở gia tộc hạ xuống một mảng lớn. Loại chuyện này, không phải lúc trước ngươi cầu người ta đề chữ cho tấm biển đơn giản như vậy, cho nên ngươi đừng có xen bừa vào.”
Thế Gia Tử cười nói: “Ta đây không phải lo lắng Ngô đại nhân để tâm vào chuyện vụn vặt sao.”
Ngô Diên cười xùy, nói: “Ta nếu là người để tâm vào chuyện vụn vặt, sớm đem vị cha vợ kia của Thượng Trụ quốc đánh gãy chân, sau đó mang theo khuê nữ bảo bối của hắn cùng nhau bỏ trốn rồi.”
Cả sảnh đường yên tĩnh.
Thế Gia Tử nhịn cười, thấp giọng nói: “Loại lời mạnh miệng này, Ngô đại nhân ở chỗ chúng ta khoác lác chút còn được.”
Ngô Diên thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, không có chút nào xấu hổ khi bị vạch trần chân tướng, ngược lại cười ha ha nói: “Cái đó đương nhiên, cha vợ nếu thật sự đại giá quang lâm, ta lúc này sớm đã chạy tới cúi đầu cúi người bưng trà đưa nước, còn phải hỏi Thượng Trụ quốc đại nhân lão ngài có mệt hay không, cần bóp vai chút hay không.”
Trong đại sảnh của sở nha bốn phía nổi lên tiếng cười.
Ngay cả hai vị võ bí thư lang lưng đeo tú kim đao kia ở cửa cũng nhìn nhau cười.
Một khắc đó Ngô Diên ngồi thẳng người, mọi người trong đại sảnh đều theo bản năng nín thở ngưng thần. Ngô Diên không nhanh không chậm nói: “Lý thị đã dời ra, Lô gia quyết tâm muốn làm rùa đen rút đầu, mọi sự mặc kệ. Triệu thị đùn đẩy lão tổ tông thân thể có bệnh nhẹ, tất cả đều phải đợi thân thể bà chuyển biến tốt mới có thể định đoạt. Trấn nhỏ Tống thị nước sâu nhất, bốn thế gia vọng tộc phố Phúc Lộc này, cộng lại một chỗ có được mười lò nung rồng cỡ lớn, Lý thị danh nghĩa hai tòa, đã chuyển nhượng cho hai nhà Ngụy, Lưu ngõ Đào Diệp.”
“Các ngươi hôm nay đã đem toàn bộ văn kiện rải rác của nha sở gom lại một chỗ, tụ tập thành một phần bản đồ quan hệ mạch lạc của bốn họ mười tộc, ta ngược lại muốn xem cái ao nhỏ này, là ngư long hỗn tạp như thế nào. Lui một bước, cho dù không có cách nào làm gì mấy đại gia tộc đứng đầu, vậy chúng ta đi tìm gia tộc kém hơn một bậc, trừ mấy cái đội sổ trong mười tộc, còn có Mã gia rất có tiền kia, luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt tổ huấn không chịu dọn đi phố Phúc Lộc ngõ Đào Diệp, bọn họ có được hai cái lò, ta bây giờ còn kiêm đốc tạo quan của lò nung, như vậy quy mô lớn nhỏ của những lò nung đó, còn không phải do ta định đoạt? Đem những gia tộc này mượn sức bồi dưỡng lên, cùng lúc đó, ta sẽ đập tiền xuống, vét sạch toàn bộ tích tụ của nha sở, ta cũng không đau lòng. Ta cũng không tin Lão Từ sơn các ngươi thủ được, nhưng mộ Thần Tiên một khu vực lớn như vậy, một khi chia không đều, các ngươi có thể giữ được bao lâu?”
“Nước cạn thì lắm rùa, miếu nhỏ yêu phong lớn. Đợi nước hồ thấy đáy, miếu nhỏ sập, là lúc ta nhìn thấy đám lão hồ li đó nhận sai với ta như thế nào.”
Huyện lệnh đại nhân nói xong lời cuối cùng, vốn nên khí phách hăng hái mới đúng, nào ngờ ca thán một tiếng, lại xụi lơ trở về, “Ngày tháng thế này không sao sống được. Khi nào mới kết thúc chứ?! Tiên sinh, đã nói say nằm gối mỹ nhân mà? Trên dưới nha thự, không phải lão bà thì là con nít, không có một nữ tử tuổi thanh xuân. Đã nói nơi này địa linh nhân kiệt nữ tử xinh đẹp tuyệt trần đâu?”
Ngay lúc này, thiếu niên thanh tú mi tâm có nốt ruồi bị hai tên tùy tùng đưa tay ngăn ở ngoài cửa. Thiếu niên mỉm cười nói: “Ngô đại nhân, bằng không ta viết thư giúp ngươi hỏi Viên trụ quốc ở kinh thành một chút? Giúp ngươi xin hai tiểu nha hoàn mặt mày đáng yêu qua đây?”