Chương 242 Uống qua rượu của kiếm tiên
Chương 242
Trần Bình An trong lúc vô tình phát hiện A Lương vẻ mặt bình tĩnh, không chút nào giống trước kia trêu chọc Chu Hà, sau khi nhìn thấy tầm mắt của Trần Bình An, A Lương tháo xuống hồ lô rượu, cười hỏi: “Thực không uống?”
Trần Bình An lắc đầu, A Lương liền quay đầu hỏi Lâm Thủ Nhất, “Tiểu tử, gặp yêu quái không thường thấy, hơn nữa còn không phải một hai con, rất khó được đó, muốn uống khẩu rượu cho đỡ kinh hãi hay không?”
Lâm Thủ Nhất không biết vì sao, nhắm chừng là lần đầu tiên trong đời gặp được yêu vật trong truyền thuyết, mở rộng tầm mắt, trong lòng thiếu niên có chút động lòng, phá lệ gật đầu nói: “Uống một ngụm thử xem.”
A Lương liếc xéo Trần Bình An, cuối cùng khôi phục thái độ bình thường bất cần đời, “Nhìn xem người ta, có lộc ăn, tiểu tử ngươi thì không nằm mà hưởng phúc.”
Lâm Thủ Nhất tiếp nhận hồ lô nhỏ màu bạc, ngửa đầu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trong tích tắc cả mặt đỏ bừng. Thiếu niên sống an nhàn sung sướng vốn làn da trắng nõn, càng nổi bật lên mặt mày hồng hào, thiếu niên vội vàng lấy lòng bàn tay che miệng lại, miễn cho phun ra, yết hầu nóng bỏng, sau khi vào bụng, lục phủ ngũ tạng đều như là đang thiêu đốt, cả người đều run lên, lần đầu tiên uống rượu đã bị ra oai phủ đầu, thiếu niên chật vật không chịu nổi, mắt thấy Lý Hòe ôm bụng cười to, Lâm Thủ Nhất lòng tự trọng rất mạnh khẽ cắn môi, muốn uống một ngụm nữa, nào ngờ A Lương đã đưa tay cầm lại cái hồ lô nhỏ, một tay nhẹ nhàng đè lại bả vai thiếu niên, cười tủm tỉm nói: “Uống rượu không mê rượu mới có thú vui, về sau mỗi ngày cho ngươi uống một ngụm, cam đoan trên đời này từ nay về sau có thêm một người tiêu dao quên sầu lo.”
Lý Hòe còn nhỏ nhưng tinh ranh, cười vạch trần A Lương, “Không nỡ cho Lâm Thủ Nhất uống nhiều cứ việc nói thẳng.”
A Lương từ trên vai Lâm Thủ Nhất rụt tay về, thở dài, “Có thể không đau lòng sao, rượu này của ta lai lịch cực lớn, giá cực đắt, mấu chốt là có tiền mà không có chỗ mua. Lâm Thủ Nhất là gặp may lắm đó.”
Lý Hòe thử hỏi: “Cho ta uống một ngụm?”
A Lương vội vàng cất hồ lô rượu ở bên hông, “Tuổi quá nhỏ, khí phủ chưa thành hình, không nên uống rượu mạnh, nếu không sẽ hỏng căn cốt của ngươi.”
Lý Hòe ngẩn người, lập tức nhảy cẫng lên chửi ầm lên: “A Lương! Mẹ ngươi! Ta bữa cơm tất niên năm kia, đã có thể dùng đũa chấm trộm rượu để uống rồi, Đó là rượu trắng lợi hại nhất trấn nhỏ chúng ta, ngay cả cha ta cũng nói ta tửu lượng bằng hắn, ai chẳng biết cha ta là hán tử uống rượu dữ nhất trấn nhỏ, hơn nữa, ta từ mùa xuân năm trước bắt đầu, từng tháng sẽ bị cha ta bỏ ở trong xô rượu thuốc ngâm, cúi đầu có thể uống được rượu, ngươi bây giờ nói cái này với ta?”
A Lương ai u một tiếng, sau đó liếc thằng nhóc khí thế hùng hổ, thầm nghĩ khó trách, tuổi còn nhỏ đã có thể đuổi kịp bước chân đại đội ngũ, bàn chân ngay cả cái bọt nước cũng chưa từng mọc ra, thân thể rõ ràng so với Lâm Thủ Nhất còn mạnh hơn không ít, hẳn chính là bởi rượu thuốc rèn luyện thể phách.
A Lương lần đầu tiên như có hứng thú cẩn thận đánh giá Lý Hòe, không xem không biết, vừa xem bị dọa nhảy dựng, thế mà lại là bị người ta lấy thần thông võ học tương đối không tầm thường, cố ý che giấu đi khí tượng trong cơ thể đứa nhỏ. Hôm nay A Lương muốn xem, tự nhiên liền không có những thứ che mắt đó nữa, vì thế ở trong tầm nhìn của hán tử đội nón liền thể hiện ra một bộ bản đồ tình thế sơn thủy huyền diệu khác loại, bỏ đi da thịt, chỉ nhìn cảnh tượng khiếu huyệt toàn thân và khí huyết chạy đi, mơ hồ có khí tím nhạt bốc lên, sơn mạch khoẻ mạnh hơn nữa vững chắc, thủy thế mãnh liệt mà lại vững vàng, cuối cùng ở trong một khiếu huyệt trăm sông hợp dòng, khí bốc lên như đầm lớn, không thể khinh thường.
A Lương chậc chậc lấy làm kỳ nói: “Thật không ngờ ta ven đường tùy tiện nhận người cha vợ còn rất không tầm thường nha. Lý Hòe, cha ngươi họ gì tên gì, nói không chừng bạn bè của ta bên này có quen biết.”
Lý Hòe đột nhiên trầm mặc, ốm yếu một mình đi xa, không muốn quan tâm A Lương.
Lâm Thủ Nhất thấp giọng giải thích: “Cha Lý Hòe hắn tên là Lý Nhị, là lưu manh tửu quỷ có tiếng trấn nhỏ, quanh năm suốt tháng không làm việc đàng hoàng, trước kia ở trường tư, Lý Hòe không ít lần bởi vì cha hắn bị người ta cười nhạo, ngay từ đầu Lý Hòe cũng cãi nhau với người ta, còn giống như từng đánh nhau vài lần, về sau đánh giá cảm thấy cha hắn là thật sự không có tiền đồ, lâu ngày, liền không để ý nữa.”
A Lương buồn cười nói: “Thằng nhãi con đang ở trong phúc mà không biết phúc.”
Kẻ nói vô tình, người nghe có ý, Lâm Thủ Nhất lặng lẽ ghi nhớ.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Chu Hà rốt cuộc quay về, cười nói: “Trong phạm vi mười dặm, chuông đồng không có khác thường, chúng ta có thể xuất phát rồi.”
Lý Bảo Bình đưa qua một cái siêu nước, cười nói: “Chu thúc thúc vất vả rồi.”
Chu Hà tiếp nhận siêu, tùy tiện đáp một câu, “Tiểu thư, đây vốn là việc bổn phận của thuộc hạ.”
Chu Lộc mắt thấy, ánh mắt tối tăm, quay đầu, nhìn về phía sông Thiết Phù thác nước nước lớn, nàng cắn môi, lặng kẽ không lên tiếng.
Tâm tình thiếu nữ, như đỉnh núi như sương mù, không thể nắm lấy.
Trần Bình An nhìn cái Chấn Yêu Linh kia trong tay Chu Hà không dời mắt.
Trừ thanh kiếm có thể tự mình bay tới bay lui kia của Ninh cô nương, chuông đồng trong tay Chu Hà, là dạng pháp bảo thứ hai Trần Bình An tận mắt thấy khoảng cách gần, cho nên liền nhìn đặc biệt chuyên chú.
Chu Hà không phải người keo kiệt, thoải mái đem cái chuông đồng đó giao cho thiếu niên, giải thích: “Là bảo bối trước khi rời nhà lão tổ tông ban cho, lão tổ tông nói vật ấy ở trong pháp bảo tiên gia, phẩm cấp không tính là cao, chỉ là mỗi khi có yêu mỵ tinh quái biến ảo hình người tới gần, chuông sẽ không gió tự vang, chấn động ra từng đợt thanh âm, khiến người ta không chịu mị hoặc, cũng có công hiệu cảnh giới nhắc nhở. Lão tổ tông còn cười xưng từng đợt tiếng chuông đó có hiệu quả ngưng thần thanh tâm, nếu người tu hành lá gan lớn một chút, có thể cùng yêu vật ở cùng nhau, mượn tiếng chuông này tu dưỡng tâm tính. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là yêu vật làm hàng xóm không có ý đả thương người, đồng thời còn cần có thể thừa nhận tiếng chuông không ngừng tập kích quấy rối, yêu vật tu vi cao, tính tình tốt như thế không dễ tìm, cho nên lão tổ tông cũng chỉ là lấy làm câu chuyện cười mà thôi.”
Trần Bình An thật cẩn thận cầm lấy chuông đồng vào tay, Chu Hà dẫn ngựa sóng vai mà đi với hắn, “Thứ lớn là chuông, cái nhỏ là linh, nếu là đồ vật tiên gia, phần lớn có tác dụng trừ tà hộ trạch. Gia đình dân chúng bình thường thích ở dưới mái hiên treo chuông gió, tự nhiên càng nhiều là trang trí, nếu là đặc biệt từ chùa miếu đạo quan mời đến, trải qua kinh văn của bậc đại đức công cao bảo vệ, hẳn là quả thật có thể che sát khí, súc lưu phúc ấm.”
Chu Hà nhìn thấy thiếu trẻ tuổi nhẹ lắc cái chuông đồng, Chu Hà cười ha ha nói: “Nếu không có yêu vật tới gần, hai cái chuông bên trong không dễ lay động, cho nên không có tiếng chuông truyền ra, bằng không không công để chủ nhân cả ngày nghi thần nghi quỷ, chẳng phải là chịu tội quá mức?”