← Quay lại trang sách

Chương 248 Như vậy từ biệt, núi cao sông dài

Chương 248

Lão ông càng nói càng hưng phấn, nước miếng văng tung tóe, cười to nói: “Ha ha ăn, cứ việc ăn, ăn no, ngươi rốt cuộc có thể thành tựu Mặc Giao chân thân, không bao giờ cần nhớ thương thân xác thối tha này của ta nữa, đến lúc đó tiểu lão nhân làm sơn thần Kỳ Đôn sơn Đại Ly của ta, ngươi tranh thủ làm rồng qua sông của ngươi, ở trước khi ra sông, nơi này vẫn như cũ ngươi là sơn đại vương, vẫn có thể ỉa đái ở trên đỉnh đầu tiểu lão nhân, cho nên ngươi bây giờ ăn ta không có ý nghĩa, ăn tuy có thể tăng trưởng chút tu vi, nhưng tiểu lão nhân ta dù sao cũng là một trong các thổ địa thần kỳ, đối với ngươi tương lai đi sông vào biển làm rồng, cũng là một ngưỡng cửa lớn, bởi vì các chính thần giang hà hồ nước kia nhất định sẽ cùng chung mối thù, dọc theo đường đi không ngừng ngáng chân ngươi...”

Cái miệng mở lớn của con rắn đen kia nhẹ nhàng tách ra một khe hở, như con người châm chọc mà cười, đầu của nó hướng phía sau lão ông gật gật.

Lão ông một lần nữa ngây ra như phỗng, đặt mông suy sụp ngồi xuống đất, lần này không giàn giụa nước mắt, chỉ là gào khan nói: “Một đực một cái, đều cần chứng đạo, ngươi ăn bọn nhỏ nho gia giống như linh đan diệu dược kia, đặt trụ cột cho đi sông hóa rồng, bà vợ kia của ngươi ăn ta, để thuận lợi soán vị trở thành sơn thần nhiệm kỳ tiếp theo, tính kế hay lắm tính kế hay lắm, ta nhận xui xẻo, tiểu lão nhân nhận xui xẻo...”

Lão ông áo trắng quần áo tả tơi ánh mắt si ngốc, lẩm bẩm: “Đại đạo khó liệu, cùng lắm thế này.”

Trong năm tháng cực kỳ xa xưa, từng có hai vị tiên nhân đắc đạo dắt tay nhau cưỡi mây đạp gió, hứng thú ngẫu nhiên dâng lên, đáp xuống ngọn núi này, đánh cờ ở đỉnh núi, một người phất tay áo lập tức cắt đi đỉnh núi, ngón tay làm kiếm, vẽ ra mười chín đường ngang dọc, một người dúm đất làm cờ đen, túm mây làm cờ trắng. Hai bên đánh cờ hơn tháng, hai bên đánh mỗi một quân, quân cờ lập tức mọc rễ hóa thành sinh linh thiên địa, cờ đen là rắn đen, cờ trắng là bạch mãng, cuộn mình trên không bàn cờ đỉnh núi không nhúc nhích chút nào, cờ trắng bị ăn, thì bị rắn đen phụ cận cắn nuốt vào bụng, ngược lại cũng thế.

Ván cờ đó ngang tay, hai vị tiên nhân thuật pháp thông thiên, không đợi xuất hiện thắng bại, đã tận hứng rời đi, lúc rời núi, đỉnh núi còn lại hơn một trăm con xà mãng đen trắng, ở trong năm tháng dài đằng đẵng sau đó, hắc xà bạch mãng chém giết lẫn nhau, điên cuồng cắn nuốt đối phương, cuối cùng chỉ sót lại một con rắn đen có hi vọng lột da thành Mặc Giao, cùng một con bạch mãng bên hông sinh ra cánh bay linh tính, không biết vì sao, đôi xà mãng đen trắng này, thế mà không bắt đôi chém giết nữa, mà trở thành một đôi bạn lữ.

Chúng nó cực kỳ giảo hoạt gian trá, ngay từ đầu không dễ dàng đi trêu chọc đối với tu sĩ có thể tạo thành uy hiếp, chỉ chọn các lữ nhân thương nhân lạc đàn xuống tay, hơn nữa số lần tuyệt không thường xuyên, phần nhiều ở thời tiết mưa to tuyết lớn ra ngoài giết người. Mấy trăm năm qua, bằng vào bản thân trời sinh trường thọ, tích góp từng chút một thực lực thân thể, kiên nhẫn chờ đợi cơ duyên chứng đạo đến, từng lần bắt giết mục tiêu chuẩn xác, cũng bắt đầu cố ý chọn lựa các vũ nhân cùng Luyện khí sĩ nhập lưu hạ miệng, khiến thực lực chúng nó kéo lên càng lúc càng nhanh, dẫn tới ngay cả thổ địa một núi cũng thành món ăn chúng nó tha thiết ước mơ. Lúc đầu hai bên thật ra tường an vô sự, thổ địa không làm gì được chúng nó gây hại một phương, chúng nó cũng không bắt được thổ địa lão ông trơn trượt như cá chạch.

Lý Hòe thật sự nhịn không được, mắng to: “Chỉ ngươi loại mặt hàng này, cũng xứng làm thổ địa sơn thần?! Ông trời mù mắt!”

Lão ông đưa lưng về phía lũ trẻ đó, dùng trượng trúc dùng sức đập sân đá một phen, lười chấp nhặt với bọn họ, chỉ là tức giận nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đại khái là mù thật rồi.”

Chu Lộc thật ra là người buồn bực phẫn nộ nhất, nhưng sau khi nàng nhìn thấy con rắn đen kia, toàn thân thiếu nữ không tự chủ được run rẩy lên, nhị cảnh đỉnh phong, nàng phát hiện mình căn bản là không có dũng khí giằng co với loại quái vật kia, cho dù một bước, chỉ là một bước, nàng cũng không có đảm lượng bước ra.

Chu Hà xét cho cùng là vũ nhân ngũ cảnh, đầy dũng khí, với lại cũng không cho phép hắn lùi nửa bước, phía sau chính là tiểu thư nhà mình, càng có con gái của mình, nam nhân này đã không dám tự tiện xoay người, dóc sức rống giận nhắc nhở: “Chu Lộc! Cẩn thận vách núi phía sau, còn có một súc sinh trốn trong chỗ tối!”

Thiếu nữ chỉ có thể khẽ nhúc nhích môi, tựa như là muốn nói cho cha nàng không cần lo lắng, nhưng tiếng nói nhỏ bé yếu ớt như muỗi kêu.

Vũ nhân Chu Hà căn bản không quản được những điều này, con rắn đen trước mắt khoan thai đong đưa đầu, đã mang tới cho hắn cảm giác uy hiếp gần như hít thở không thông.

Không trung bên ngoài vách đá dốc đứng, một đợt tiếng vang chói tai ‘Ong ong’ vang lên.

Bọn Chu Lộc và Lý Bảo Bình hoảng sợ quay đầu.

Một con mãng xà trắng như tuyết thân hình hơi mảnh khảnh, lơ lửng ở trên không cách vách núi không xa. Nó không mọc bốn móng vuốt, nhưng một đôi cánh gần như trong suốt đang nhanh chóng đập, một đôi mắt âm trầm của nó gắt gao nhìn thẳng thiếu nữ Chu Lộc, lần lượt thè lưỡi, không ngừng có nước miếng rắn đặc màu trắng rơi xuống, quả thực đúng là đang thèm nhỏ dãi món ăn ngon.

Nó đánh giá dáng người thiếu nữ thanh tú, cuối cùng tầm mắt đọng lại ở trên khuôn mặt của thiếu nữ.

Chu Lộc bị con súc sinh này nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, toàn thân vô lực. Nàng tuy chưa ngã, nhưng bắt đầu khó thở. Trong lòng thiếu nữ biết rõ, đừng nói ra quyền lui địch, dù động đậy ngón tay một chút, cũng đã là hy vọng xa vời.

Nàng thậm chí không biết, khuôn mặt bình thường có chút kiêu ngạo kia của mình đã sớm tràn đầy nước mắt.

Thiếu nữ từ ngày đầu tiên học võ đã tràn ngập khát khao đối với giang hồ, giờ khắc này tràn ngập đau khổ cùng hối hận.

Nàng không nên chết ở chỗ này. Nàng sao có thể chết ở chỗ này.

Đôi mắt thu thủy nước mắt lưng tròng kia của thiếu nữ tràn ngập khẩn cầu.

Bạch mãng đối với ánh mắt đáng thương của thiếu nữ căn bản thờ ơ, nó chỉ là dùng sức nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu nữ điềm đạm đáng yêu đó, càng thêm thèm nhỏ dãi, giống như ngay sau đó khuôn mặt này sẽ biến thành dung nhan của nó.

Thổ địa lão ông nhìn như ủ rũ cúi đầu, thật ra tròng mắt chưa từng dừng lại, khóe mắt vẫn liếc về phía chữ Nhạc dúm đất mà thành kia. Lá bùa kia đã đốt ra tro tàn, nếu hữu dụng, hắn hận không thể nằm úp sấp ở trên mặt đất, phồng mồm đem những tro tàn kia từ trên chữ Nhạc thổi đi. Chỉ tiếc hắn biết, điều này chỉ là vô ích.

Lâm Thủ Nhất bắt đầu có chút lo lắng, nhìn trái nhìn phải.

Ngược lại là Lý Hòe giật giật khóe miệng, muốn khóc lại không khóc ra được, ngồi xổm xuống, dựa lưng vào hòm trúc nhỏ màu xanh lục bên chân Lý Bảo Bình, hai tay ôm đầu gối, sau lưng truyền đến từng đợt mát mẻ. Đứa nhỏ này có chút nhớ nhung tiếng mắng suốt ngày của mẫu thân, tiếng ngáy như sấm của cha buổi tối mỗi ngày.