Chương 266 Đại sư huynh họ Tả
Chương 266
Trần Bình An cười nói: “Để bọn họ lấy trước là được.”
Trần Bình An vừa lúc có chuyện muốn thương lượng với thổ địa trẻ tuổi, về công việc hắc xà định cư ở Lạc Phách sơn, cùng với tình huống Ngụy Bách rời khỏi địa giới nơi này tới lãnh thổ huyện Long Tuyền, trên đường trở về, A Lương đại khái từng nói chú ý về sơn thủy chính thần, không thể tùy tiện rời khỏi bản đồ triều đình sắc phong ở trên núi sông gia phả, cái này có chút tương tự rất nhiều vương triều ký kết “phiên vương không thể gặp nhau”, một khi có ai phạm vào kiêng kị, những thần linh này nhẹ thì bị triều đình răn dạy, giảm bớt hương khói cung phụng, nặng thì bị hạ thấp thần vị, ở trong bao nhiêu năm hoàn toàn đoạn tuyệt hương khói dân gian, trong lịch sử còn có rất nhiều sơn thuỷ thần kỳ vượt qua quy củ, kết cục càng thêm thê lương, kim thân thần tượng bị triều đình kéo ra khỏi điện thờ, túm xuống khỏi thần đài, nha dịch lấy uy vũ bổng đánh, răn đe, hoặc là quan viên địa phương tự mình vụt, thậm chí là trực tiếp phái dân phu vung chùy đập nát, trong lịch sử các quốc gia đều từng xảy ra.
Cho nên Ngụy Bách nói muốn đích thân mang theo hắc xà đi Lạc Phách sơn, còn có thể lấy những Phấn Dũng trúc kia ở trên núi dựng ra một căn nhà trúc. Trần Bình An đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt, nhưng cũng không hy vọng Ngụy Bách bởi vậy mà bị phạt nặng. Thật ra thiếu niên đối với chuyện hương khói đạo thần, sông núi phong thuỷ cùng khí vận vương triều, trước kia vẫn mãi không thể khắc sâu lý giải, cái này cũng có quan hệ với A Lương chưa từng đọc sách, gã này hái dưa hấu nói đến nơi nào là nơi đó, nói tràn đầy mây mù, có chút cố ý vì khoe khoang còn thích thừa nước đục thả câu, sự tình thô thiển vốn không có huyền cơ cổ quái gì, cũng có thể bị hắn nói thành huyền diệu khó giải thích.
Về sau là Lý Bảo Bình đưa cái ví dụ, ý niệm của Trần Bình An mới mở rộng sáng bừng, tiểu cô nương nói những hương khói khí số các thứ đó, giống như là suối Râu Rồng ngoài trấn nhỏ, nguồn nước chỉ một cái như vậy, dân chúng vì đều tự thu hoạch ruộng của mình, sẽ tranh nước, hầu như hàng năm đều sẽ xuất hiện đánh giết quy mô lớn.
Lý Bảo Bình chạy đến bên cạnh Trần Bình An, vội nói: “Tiểu sư thúc, ngươi sao không đi lấy bảo bối? Ngươi xem ngay cả Lâm Thủ Nhất loại người tính tình đó cũng chạy thật nhanh, Lý Hòe càng hận không thể đem đầu nhét vào trong Bách Bảo Các.”
Trần Bình An thuận miệng nói: “Không có việc gì, ta là một người chọn cuối cũng được.”
Lý Bảo Bình xoay người chạy, “Không sao, tiểu sư thúc ta giúp ngươi chọn một món.”
Trần Bình An đang muốn nói chuyện, tiểu cô nương áo bông đỏ đã lao đến bên người A Lương, một tay đè lại đầu Lý Hòe đẩy ra phía ngoài, một tay đẩy ra bả vai Lâm Thủ Nhất.
Lý Hòe ủy khuất nói: “Lý Bảo Bình, ngươi bắt nạt người ta!”
Lý Bảo Bình quay đầu đúng lý hợp tình nói: “Ta chọn đồ cho tiểu sư thúc!”
Lý Hòe nghĩ hòm trúc nhỏ chưa tới tay, thở dài nói: “Vậy ngươi chọn đi.”
Lâm Thủ Nhất bị đẩy ra cũng không giận, đưa tay chỉ chỉ một quyển sách cổ ố vàng cuộn lại trong Bách Bảo Các, nó bị một sợi tơ màu vàng buộc chặt, vừa vặn lộ ra tên sách vân triện viết thành, “Ta chọn trúng quyển sách đạo gia này, tên là《 Vân Thượng Lang Lang Thư 》, ta chỉ cần nó, không tranh thứ khác với các ngươi.”
Thân thể Lý Hòe hướng phía trước duỗi cái cổ ra, hơi vòng qua Lý Bảo Bình, hỏi: “Thủ Nhất, ngươi sao không chọn thanh đao kia, đẹp bao nhiêu, nếu ta chọn nó.”
Lâm Thủ Nhất mất sức rất lớn, ánh mắt mới thật không dễ gì từ trên một cây đao hẹp chiếm nhiều diện tích nhất của Bách Bảo Các dời ra, thấp giọng nói: “Ta cũng không phải tài tập võ, bản thân cũng không thích luyện đao học kiếm.”
Lý Hòe thấy Lâm Thủ Nhất không muốn sửa đổi ước nguyện ban đầu, mà bắt đầu khuyên bảo Lý Bảo Bình, “Thanh đao này, nhìn qua là biết thiên hạ vô song thần binh lợi khí, thổi đứt tóc đã tính là cái gì, ta nhắm chừng nó ngay cả xích sắt khóa giếng của trấn nhỏ chúng ta cũng có thể một đao chém đứt. Lý Bảo Bình, đồ tốt như vậy, ngươi thực không cần? Hơn nữa, tiểu sư thúc của ngươi hôm nay không phải binh khí tiện tay sao, ta thấy đao này cho hắn dùng rất tốt, lui một bước mà nói, lấy nó để vào núi mở đường, uy phong bao nhiêu, chung quy tốt hơn so với cầm một con dao chẻ củi vớ vẩn nhỉ?”
Thanh đao hẹp kia, cho dù như tiểu thư khuê các ẩn thân tú lâu, nó im lặng nằm ở trong vỏ đao màu trắng, độ cong đẹp đến mức kinh diễm.
A Lương cười xoay người rút ra thanh đao hẹp.
Bộc lộ sắc bén, thân đao tựa như một mảng cầu vồng ngưng lại nhân gian.
Thân đao cũng không khắc chữ, lại có từng luồng hoa văn thiên nhiên, như tiên nhân đạo gia dụng tâm khắc phù lục mây lành.
A Lương hơi kinh ngạc, gập ngón tay bắn ra, không phải tiếng vang đục ngầu ‘Ong ong’, ngược lại âm rung réo rắt du dương. A Lương nghiêng tai lắng nghe một lát, gật đầu nói: “Không sai, hẳn là thanh ‘Tường Phù’ đội sổ kia.”
A Lương thu đao vào vỏ, đem nó đưa cho tiểu cô nương, cười nói: “Nhận lấy đi, thanh đao này thích hợp ngươi, về sau lại tìm một cái hồ lô dưỡng kiếm, cùng Tường Phù Đao này, một trái một phải giắt bên hông, tìm một con ngựa cao to, mặc một bộ đồ đỏ, một mình giục ngựa hành tẩu giang hồ, phóng ngựa uống rượu, ai nhìn thấy người đó thích.”
A Lương thoải mái cười to, “Ai sẽ không thích cô nương như vậy chứ?”
Lý Bảo Bình kinh ngạc cầm thanh đao hẹp cảm giác tay.
Chu Hà cũng ngồi xổm phụ cận, Chu Lộc vốn không muốn tới đây, còn bỏ lại một câu nói dỗi, nói nàng không thèm của ăn xin này, nhưng bị một ánh mắt nghiêm khắc của phụ thân trừng lên ngăn lại, sau đó liền bị hắn mạnh mẽ kéo đến, đây là thiếu nữ lần đầu tiên nhìn thấy cha nàng tức giận. Nàng có chút sợ hãi, nhưng nàng trước sau không muốn ngồi xổm xuống giống Chu Hà, quật cường đứng ở nơi đó, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lý Hòe thừa dịp Lý Bảo Bình không chú ý, cầm lên một con rối gỗ hoa văn màu to bằng bàn tay, chế tác tinh xảo đẹp đẽ tuyệt luân, sống động như thật.
Đây mới là vật hắn nhất kiến chung tình.
Lâm Thủ Nhất nhẹ nhàng cầm lấy quyển sách cổ đạo gia quăn lên kia, sau khi nắm ở lòng bàn tay, thiếu niên tính tình nội liễm phá lệ toát ra nét mặt tràn đầy vui mừng.
Chu Hà chọn trúng một quyển sách cùng một viên đan dược được phong lại bằng bùn, sau đó vẻ mặt rung động ngẩng đầu nhìn về phía hán tử đội nón, người sau cười ha ha nói: “Như thế nào, vừa vặn là thứ ngươi cùng khuê nữ nhà ngươi dùng? Đừng cảm tạ ta, cần cảm ơn chính là Ngụy Bách cùng xà mãng kia, trăm ngàn năm qua, vất vả tích góp của cải đủ hùng hậu, lấy ra một bộ võ học bí tịch ra từ phủ đệ tiên gia, cùng một viên đan dược độc môn ra từ Chân Võ sơn.”
Lòng bàn tay Chu Hà nâng viên đan dược kia, run giọng nói: “A Lương tiền bối, thật sự là ‘Anh Hùng Đảm’ trong truyền thuyết?”
A Lương không để ý tới Chu Hà mừng rỡ như điên nữa, ngẩng đầu nhìn, Trần Bình An và Ngụy Bách sóng vai đi tới.