Chương 275 Kiếm khí Trần gặp Trần
Chương 275
Hán tử gật đầu nói: “Người nọ giết hai gã tử sĩ đứng đầu của Đại Ly chúng ta, vũ nhân cảnh giới thứ bảy Lý Hầu, bát lâu Luyện khí sĩ Hồ Anh Lân, đều là cao thủ chữ Giáp của Trúc Diệp Đình dưới trướng vị nương nương kia, bệ hạ sau khi biết được tin tức, rất mất hứng, cảm thấy người này phá hư quy củ trước, bởi vậy Đại Ly muốn đòi hắn câu trả lời công bằng.”
Tâm tình Ngụy Bách nặng nề.
Hán tử giọng điệu âm trầm, cười lạnh nói: “Khuyên ngươi đừng xen vào, có thể đem mình rút ra sạch sẽ là tốt nhất, không rút sạch sẽ, nói không chừng sẽ lại đi Trùng Đạm Giang tắm rửa. Nhưng ta dám xác định, lần này sẽ không có ai nguyện ý liều mạng hồn phi phách tán, vẫn phải giúp ngươi từ đáy sông vớt mảnh vỡ lên, từng khối từng khối ghép lại kim thân, cuối cùng vụng trộm mang về Kỳ Đôn sơn cho ngươi nữa. Đúng không, Thần Thủy vương triều Bắc Nhạc chính thần?”
Ngụy Bách cười thê lương.
Ải Dã Phu biên cảnh Đại Ly, cửa thành mở rộng, khinh kị binh trú thành số lượng không nhiều, lựa chọn hành quân đêm hiếm thấy, tuy chỉ ngàn kỵ, nhưng khi gót sắt chiến mã chỉnh tề đạp trên mặt đất, vẫn khiến mặt đất lâm vào chấn động, như nổi trống dày đặc dồn dập, làm người ta nhiệt huyết sôi trào.
Bên cạnh dịch lộ, một võ tướng ghìm cương dừng ngựa bên cạnh, sắc mặt ngưng trọng.
Một phó tướng trẻ tuổi trên mặt vết sẹo dữ tợn khoái mã chạy đến, sau khi thả chậm vó ngựa, sóng vai với chủ tướng, thấp giọng hỏi: “Hàn tướng quân, lần này bắc thượng bôn tập, ý đồ là gì? Bản đồ rộng lớn phía bắc ải Dã Phu Đại Ly ta, sao có khả năng sẽ có nhóm mã tặc giặc cỏ lớn? Vả lại cho dù xuất hiện, cũng không tới lượt chúng ta chi kỵ quân này ra trận nhỉ?”
Chủ tướng dáng người chắc nịch giọng trầm thấp, “Không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Kỵ tướng trẻ tuổi nhếch miệng, quả thực không truy hỏi nữa.
Tên chủ tướng kỵ quân ải Dã Phu kia do dự một phen, đại khái là tự mình cũng nghẹn có chút khó chịu, sau khi châm chước một phen, nhỏ giọng nói: “Không những là chút binh mã này của ải Dã Phu chúng ta, quân trấn toàn bộ quan ải biên cảnh phía nam, điều động ra gần một nửa chủ lực khinh kị binh dã chiến, ở tối nay toàn bộ dốc cả ổ xuất động.”
Kỵ tướng trẻ tuổi sửng sốt một phen, “Bốn năm một lượt xuân sưu hạ miêu thu tiển đông thú (sưu: tìm, miêu: gieo; tiển, thú: săn bắn)? Nhưng thời điểm không đúng nha, chúng ta năm trước mới tham dự xuân sưu, năm nay cho dù có diễn võ quy mô lớn bực này, cũng nên là đặt ở mùa hạ mới đúng.”
Chủ tướng theo bản năng sờ sờ bờm ngựa mềm mại của vật cưỡi dưới khố, nói: “Sau khi tới nơi ở tạm thời, Binh bộ triều đình tự sẽ có một bước chỉ lệnh hạ đạt tiếp theo, chúng ta không cần miên man suy nghĩ.”
————
Trấn Hồng Chúc đi về phía tây hơn hai trăm dặm, vùng thượng du Tú Hoa Giang mặt sông rộng rãi, giữa nước có một ngọn núi nhỏ lẻ loi, được dân chúng địa phương thô bỉ xưng là Man Đầu sơn (núi Bánh Bao), trên núi có một miếu thổ địa cô đơn, hương khói không dứt, tương truyền cực kỳ linh nghiệm, cầu con được con, cầu tài được tài, xa gần nổi tiếng, là nơi địa thế thuận lợi văn nhân nhất định chơi thuyền du lãm. Nhưng dân chúng bản địa, hầu như chưa từng tới đây tế bái thắp hương.
Cuối xuân bóng đêm lạnh lẽo trong trẻo, nước sông cuồn cuộn chảy đi, bọt sóng văng khắp nơi, mơ hồ có thể thấy được, trong nước sông có một con cá chép màu xanh khoảng ba thước, nhanh chóng từ bên bờ du bơi về phía ngọn núi nhỏ lẻ loi, thần kỳ ở chỗ lưng trên đó có một vị đồng tử áo đỏ ngồi, chỉ cao bằng bàn tay, hai tay dùng sức nắm chặt hai sợi râu cá chép, như kỵ sĩ giữ chặt dây cương, tiểu đồng tử theo cá chép cùng nước sông phập phồng lên xuống, cả người ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, hùng hùng hổ hổ, mắng trời quát đất chửi má nó.
Con cá chép bơi tới bên bờ, chợt tạm dừng, trực tiếp đem đồng tử áo đỏ hất đến trên bờ. Tiểu gia hỏa lăn một thôi một hồi, mặt xám mày tro, hướng con cá chép lớn màu xanh trong nước sông lảo đảo quay về bờ bên kia ngoác mồm chửi, “Thượng bất chính hạ tắc loạn, chủ tử nhà ngươi là bà già thối...”
Cá chép đột nhiên xoay người, gắt gao nhìn thẳng đồng tử áo đỏ trên bờ, người sau sợ tới mức tè ra quần, vứt lại một câu nam tốt không đấu với nữ, hướng miếu thổ địa nhanh chóng chạy đi.
Miếu nhỏ chưa đóng cửa, tiểu gia hỏa thật không dễ dàng gì bò qua bậc cửa, sau khi xoay người rơi xuống đất, ngẩng đầu hướng bức tượng buồn cười bong nước sơn nghiêm trọng kia chống nạnh giận dữ hô: “Đại gia thiếu chút nữa chết đuối ở trong nước sông, ngươi còn không nhanh quỳ xuống lĩnh chỉ?! Tin hay không đại gia trị ngươi một tội đại bất kính, đem đầu của ngươi ‘Rắc’ một phát?”
‘Phành’ một tiếng.
Đồng tử áo đỏ bị người ta coi như viên đá, đá một phát bay ra khỏi miếu thổ địa.
Có hán tử tướng ngũ đoản đặt mông ngồi ở trên bậc cửa, hùng hùng hổ hổ nói: “Ngươi một tên đồng tử hương khói trong ngôi miếu đổ nát này sinh ra, còn dám tự xưng đại gia với đại gia ta?”
Không phải người một nhà, không vào cửa một nhà.
Đồng tử áo đỏ kia thở hồng hộc chạy thẳng về, vất vả trèo lên bậc cửa ngồi, nhe răng trợn mắt, ánh mắt ai oán.
Hán tử nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
Tiểu gia hỏa nói thầm: “Có chút đói.”
Hán tử nâng lên cánh tay tạo thế muốn đánh, đồng tử áo đỏ ôm đầu, hét lên: “Ta là mới từ Thành Hoàng các trong thành bên kia nghe lén được tin tức, nói là Lễ bộ cùng Khâm Thiên Giám triều đình hạ hai đạo ý chỉ bí mật, yêu cầu tất cả sơn thuỷ thần linh ngàn dặm xung quanh trấn Hồng Chúc, toàn bộ ở tại chỗ đợi lệnh, không thể tự tiện tạm rời cương vị, không thể bế quan, phải gọi lúc nào tới lúc đó, nếu lúc điểm danh, không thể xuất hiện kịp thời, lập tức trảm! Cả nhà ngươi, nếu không phải ta đưa tin tức cho ngươi, chỉ cái tính lười đó của ngươi, đã sớm để người ta mượn đao giết người... Ồ, quên mất ngươi không phải người...”
Tiểu gia hỏa lần này là bị vỗ một cái ngã vào trong thổ địa miếu.
Hán tử đứng lên, nhìn về phía trấn Hồng Chúc, vẻ mặt nghiêm túc, không quên nhắc nhở: “Trong lư hương để lại cho ngươi chút thức ăn, nhớ rõ ăn tiết kiệm.”
“Coi như ngươi có chút lương tâm. Thật không biết ngươi là lăn lộn như thế nào, tên đáng thương thời gian nhậm chức thổ địa miếu dài nhất trong một châu, hơn nữa quan hệ kém với các đồng nghiệp còn chưa tính, ngay cả lính tôm tướng cua trong Tú Hoa Giang cũng dám không coi ngươi ra gì, ngươi nói ta sao lại xui xẻo như vậy, sinh ra ở trong bếp lò của ngươi? Ài, kiếp sau nên tìm bếp lò tốt một chút đầu thai...” Đồng tử áo đỏ ngoài miệng không ngừng thầm oán, nhưng không chậm trễ. Hắn quen thuộc trèo lên hương án, lao đầu vào lư hương đồng thau cắm rải rác có bảy tám cây hương.
————
Trên đường quay về Chẩm Đầu dịch, dịch thừa Trình Thăng phát hiện đứa nhỏ bên cạnh, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc thì thở dài thở ngắn, như là đang làm ra một lựa chọn sống còn.
Lý Hòe rốt cuộc dừng bước, cố lấy dũng khí hỏi: “Lão Trình, trên người ta có ba mươi quan tiền, có thể đi tiệm sách lúc trước mua quyển sách hay không? Sách rẻ nhất nơi đó, là bao nhiêu tiền? Còn có thể cho ta chút dư lại hay không?”