Chương 279 Võ vô đệ nhị
Chương 279
“Cho nên ta lúc ấy liền cảm thấy sự tình không thích hợp, hướng tiểu thư đòi lấy phong thư nhà đó, quả nhiên, ta nhìn ra học vấn huyền cơ, trên đời này, cũng chỉ có Chu Lộc ta có thể nhìn ra được!”
Trần Bình An cúi đầu nhìn thiếu nữ vẻ mặt cuồng nhiệt, thiếu niên không nói một lời.
Chu Lộc đắm chìm ở trong thế giới của mình, giờ khắc này, lại biến thành tỳ nữ Lý gia kiêu căng tự phụ, thiên tài võ đạo mới ra đời, nàng tiếp tục nói: “Sau đó ta nhìn kỹ hai lần, chỉ dùng hai lần, ta tìm ra đáp án chính xác, giải được câu đố công tử nhà ta cố ý để lại cho ta!”
Nàng nhìn khuôn mặt lạnh lùng ngăm đen đó của thiếu niên, thiếu nữ cười nhạo nói: “Tiểu thư là đứa nhỏ hấp tấp tâm tính chưa vững vàng, đương nhiên không lĩnh hội được dụng tâm lương khổ của công tử, cho nên công tử ngay từ đầu vốn không đem hy vọng gửi gắm ở trên thân tiểu thư, mà là lựa chọn ta. Phong thư nhà đó lưu loát hơn hai ngàn chữ, hầu như toàn bộ lấy hành thư mây trôi nước chảy viết thành, chỉ có bảy chữ, là Khải thư!” (Hành thư, Khải thư là tên của 2 kiểu chữ)
Thiếu nữ hầu như sắp cười ra nước mắt, nói đứt quãng: “Đại Ly trụ quốc tính thị, trần thị đích trường tôn, sát mã tặc, thái bình hỏa, báo bình an, đắc cáo mệnh.”
Bảy chữ đó, chính là “Giết Trần Bình An được cáo mệnh”!
Thư sinh giết người không cần đao.
Trần Bình An nhíu nhíu mày.
Chu Lộc ôm cái bụng quặn đau không ngừng, lật sông nghiêng biển, khiến đầu nàng đầy mồ hôi lạnh, nhưng ngoài miệng vẫn cười khẩy nói: “Có phải ngay cả hai chữ ‘Cáo mệnh’ này, nghe cũng chưa từng nghe hay không?”
Chu Lộc giãy dụa tựa lưng cái ghế dài đối diện thiếu niên, lần này Trần Bình An không ngăn cản nàng.
Nàng nhìn thiếu niên được tiểu thư nhà mình xưng hô là tiểu sư thúc, “Biết ta trừ giết ngươi, muốn làm chuyện gì nhất không? Ngươi không phải biết chữ rất nhiều sao, ta liền muốn đem phong thư nhà đó giao tới trên tay ngươi, nói không chừng ngươi còn có thể tự biết xấu hổ đi, cảm thấy thế gian sao có thể có chữ đẹp như vậy, văn chương tốt như thế, mặc cho Trần Bình An ngươi lật đi lật lại mười lần một trăm lần, lại không biết học vấn thật sự, thế mà chỉ là bảy chữ đó, có phải rất buồn cười hay không? Ta thấy rất buồn cười, sắp cười chết đến nơi rồi!”
Trần Bình An im lặng ngồi ở ghế dài, bên người vừa vặn phân tán những viên mứt quả kia, từng viên một không người hỏi thăm. Thiếu niên nhìn Chu Lộc, giật giật khóe miệng, “Nếu không phải Chu Hà, ngươi hôm nay thật sự cười ‘chết’ rồi.”
Trần Bình An đứng lên, chậm rãi nói: “Ta biết, những lời này ngươi thật ra là nói cho cha ngươi nghe, hơn nữa ngươi lần này giãy dụa đứng dậy, là vì dụ dỗ ta ra tay với ngươi, ngươi muốn cho Chu Hà không có đường sống lựa chọn, hoặc là ta giết ngươi, hoặc là hắn giết ta, đúng hay không?”
Sắc mặt Chu Lộc âm trầm, không nói gì nữa.
Chu Hà không biết khi nào đứng ở trong hành lang, hai nắm tay siết chặt, mu bàn tay lồi gân xanh, khuôn mặt đầy đau khổ, nam nhân nhìn về phía một đôi thiếu niên thiếu nữ đó.
Một người là khuê nữ mình yêu thương, một người là vãn bối mình thưởng thức.
Chu Lộc vươn ngón tay cái, dùng sức lau vết máu khóe miệng, hơi cúi đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm thiếu niên giày rơm.
Nàng chậm rãi quay đầu, thiếu nữ phá lệ sắc mặt bình tĩnh, nói với bóng người quen thuộc kia: “Lấy tính tình tiểu thư chúng ta, nếu biết tất cả cái này, ta cho dù không chết, cũng phải lột một tầng da, đời này coi như là không có hy vọng nữa. Cha, con xin người, đừng nhân từ nương tay, thừa dịp A Lương miếu Phong Tuyết kia còn chưa trở về, nhanh chóng động thủ! Công tử từng nói, nhổ cỏ không tận gốc, tới mùa xuân mọc lại!”
Trần Bình An đột nhiên xoay người khom lưng, tùy tay nhặt lên một viên mứt quả, để vào miệng bắt đầu nhai nuốt.
Sau đó thiếu niên đứng ở giữa hành lang, giằng co với Chu Hà.
Thiếu niên thấp giọng nói với thiếu nữ: “Ngươi sẽ chết.”
Lòng Chu Lộc trầm xuống.
Cha nàng cùng Trần Bình An cách nhau ước chừng mười lăm bước.
Trần Bình An tuy cảnh giới võ đạo không cao, nhưng thân thủ mạnh mẽ, thiếu nữ từng kiến thức.
Nàng có chút căm tức, cha không nên quang minh chính đại như vậy xuất hiện ở nơi xa như vậy.
Tranh đấu sống chết, nói cái gì phong phạm cao thủ?!
Chu Lộc quay đầu hướng trên mặt đất phun ra một ngụm máu, “Có bản lãnh ngươi cứ thử xem.”
Nàng nhìn về phía phụ thân, nhắc nhở: “Cha, hôm nay cha nếu không ra tay, con sẽ chết cho cha xem! Mặc kệ như thế nào, đem Trần Bình An bắt trước nói sau!”
Về phần sau khi bắt, cha nàng không muốn ra tay giết người, nàng làm là được.
Chu Lộc đã sớm cố gắng vận lên một hơi, tùy thời chuẩn bị ứng đối Trần Bình An lấy nàng áp chế phụ thân.
Cha nàng từng trong lúc vô tình nói, một khi chống lại tên đê tiện bại hoại xuất thân ngõ Nê Bình này, nếu là luận bàn võ học điểm đến là dừng, nàng có phần thắng, nhưng đánh nhau sống chết, nàng nhất định phải chết không thể nghi ngờ. Khởi điểm nàng là không tin chút nào, nhưng trận sóng gió đó xảy ra ở sân đá Kỳ Đôn sơn, khi nàng giằng co với bạch mãng, Chu Lộc sợ tới mức không có chút ý chí chiến đấu, chỉ có thể khoanh tay chịu chết, trái lại Trần Bình An vô luận là gan dạ sáng suốt khí phách, hay là nắm chắc đối với thời cơ, tất cả đều ở trên Chu Lộc nàng.
Cái này thật ra khiến lòng tập võ của nàng hầu như tuyệt vọng, một khi tâm cảnh tan vỡ, con đường võ đạo coi như đi tới điểm cuối rồi.
Cho nên cho dù ở biên giới Kỳ Đôn sơn trước khi tiến vào trấn Hồng Chúc, thổ địa gia Ngụy Bách tặng cho bọn họ mỗi người một phần món quà sắp chia tay, nàng ở dưới Chu Hà cứng rắn yêu cầu, cầm bản gọi là bí tịch tiên gia《 Tử Khí Thư 》đó, bảo điển võ đạo vô số võ nhân dưới núi tha thiết ước mơ, thiếu nữ thật ra vẫn chưa dâng lên bao nhiêu chí khí.
Chuyện chí khí, từ xưa dễ hạ xuống mà khó nâng lên.
Tất cả cái này, hán tử thô ráp Chu Hà, võ nhân thuần túy say mê nâng cao võ đạo làm sao mà hiểu được?
Nhưng phong thư đó đến, tựa như công tử nhà mình đang đích thân chỉ dạy, tựa như một lần đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, khiến thiếu nữ ngộ ra huyền cơ trong đó, một lần nữa dấy lên hy vọng, nói cho mình, nhất định phải tập võ, ít nhất phải trở thành võ đạo tông sư như cha, nhất định phải ở sa trường lập công lao hãn mã, khiến “cáo mệnh phu nhân” kia tới tay hai năm rõ mười.
Nhất là hai cha con bọn họ, hôm nay có được Anh Hùng Đảm của Chân Võ sơn, cùng bộ bút tích thần tiên trên núi《 Tử Khí Thư 》kia, tựa như chính mồm Chu Hà nói, hôm nay hắn ngay cả phong cảnh của cảnh giới thứ bảy cũng dám đi nghĩ một chút. Như vậy Chu Lộc nàng, vì sao không dám đi nghĩ một chút ngày tháng mở mặt mà mình trước kia không dám nghĩ?
Chỉ là toàn bộ tiền đồ gấm vóc, toàn bộ dương quan đại đạo, thành lập ở trên một điều kiện tiên quyết nho nhỏ.
Trần Bình An phải chết.
Cho nên thiếu nữ tự biết đánh nhau chính diện không phải đối thủ của thiếu niên, cần một trận tập kích chém giết chỗ tối, như thiếu niên vạch trần chân tướng, nàng cần một con dao găm.