Chương 298 Ra quyền
Chương 298
Lão nhân mũ cao ngây ra tại chỗ, nghi hoặc nói: “Cái này còn không đến mức chứ?”
Loạn Cự Tử cười to sang sảng nói: “Đương nhiên là nói giỡn, A Lương hẳn là không phải là người như thế. Nhưng những lời kia của ta phía sau, quả thật không lừa A Lương hắn. Tâm huyết của Tề Tĩnh Xuân, quả thực để lại ở vương triều Đại Ly, hơn nữa gửi gắm kỳ vọng cao đối với tương lai của Đại Ly và Bảo Bình châu, một điểm này, ta tin tưởng trong lòng bản thân A Lương cũng rõ. Nếu không Tề Tĩnh Xuân cũng sẽ không ở chỗ này xây dựng tòa thư viện Sơn Nhai kia, thân ở Đại Ly, lại thụ nghiệp giảng bài đối với người đọc sách toàn bộ Bảo Bình châu. Người đọc sách đi ra từ thư viện Sơn Nhai này, phần lớn chết già, còn có một số còn sống, toàn bộ những hạt giống đọc sách này, bọn họ truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc đối với hạt giống đọc sách thế hệ tiếp theo, cũng tính là từng người chịu tải hy vọng của Tề Tĩnh Xuân.”
Loạn Cự Tử thoáng tạm dừng một lát, hỏi: “Ngươi thực cho rằng Tề Tĩnh Xuân chết, những người đọc sách này thật sự không có chút oán khí nào?”
Lão nhân mũ cao trầm ngâm không nói, cuối cùng chậm rãi nói: “Ở dưới tình thế đó, Đại Ly chỉ có thể chọn cái nào có lợi hơn.”
Loạn Cự Tử cười ha ha, đối với việc này cũng là chuồn chuồn lướt nước, điểm đến là dừng, lập tức đổi một đề tài, “Theo ý ta, hôm nay trận sóng gió này khiến ngươi ta thương cân động cốt, căn nguyên thật ra không ở Đại Ly bởi vì muốn mượn cơ hội lập uy, cho nên nhằm vào hắn khai triển trận bao vây tiễu trừ đó. Lấy cảnh giới tu vi của A Lương, cùng với tâm tính tính tình hắn năm đó hành tẩu các châu giang hồ, căn bản là không thèm để ý loại việc nhỏ này.”
“A Lương nghĩ như thế nào, ta không rõ.”
Lão nhân mũ cao thở dài, “Nhưng, ngươi vừa rồi chưa nói lời trong lòng, ta đến nói là được, xét đến cùng, người nọ khúc mắc, vẫn là Tề Tĩnh Xuân, ở chỗ Đại Ly lúc trước đối mặt loại áp lực đến từ bốn phương tám hướng kia, chưa lựa chọn đứng ra, nói vài câu công đạo cho Tề Tĩnh Xuân, hơn nữa Tề Tĩnh Xuân vừa đi, thư viện Sơn Nhai liền huỷ bỏ, người đi trà lạnh thật sự quá nhanh chút, còn có hiềm nghi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Nhưng ngươi ta biết rõ trong lòng, chỉ với hoàng đế Đại Ly mà nói, đây mới là cử chỉ sáng suốt thật sự. Đổi thành hoàng đế quân chủ tầm thường, ta nhắm chừng ngay cả chút lòng áy náy này cũng sẽ không, sẽ chỉ cảm thấy đây chẳng lẽ không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa?”
“Nói đi thì phải nói lại, nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, hai chúng ta và Đại Ly hưng sư động chúng chủ động đánh một trận này, ở trong mắt A Lương, có giống một Luyện khí sĩ hạ ngũ cảnh ở nơi đó diễu võ dương oai, một bộ tư thế muốn liều mạng với hai người ngươi ta hay không? Hơn nữa tiểu tử này cố tình còn như định liệu trước, nắm chắc thắng lợi.”
Lão nhân mũ cao giơ ống tay áo, thoáng đổi tư thế ngồi, cười khổ nói: “Ngươi vừa nói như vậy, sao cảm thấy bản thân có chút buồn cười nha.”
Loạn Cự Tử ha ha cười nói: “Nếu có một ngày, có thể có giống chúng ta như vậy, ừm, chính là người bên ngoài coi như có chút thân phận địa vị như vậy, tán gẫu việc nào đó hai người chúng ta từng làm, có thể vì vậy kinh ngạc than thở, nguyện ý vì nó mà ủng hộ, thì tốt rồi.”
Lão nhân mũ cao thổn thức nói: “Lúc trước Bạch Ngọc Kinh nếu thuận lợi dựng ra tầng lầu thứ mười ba, có thể còn có chút hy vọng, hôm nay khó rồi.”
Loạn Cự Tử cảm khái nói: “Không biết trong đám nhỏ này của Đại Ly, tương lai thành tựu của ai, ra ngoài dự đoán của mọi người nhất.”
Lão nhân mũ cao mỉm cười nói: “Ta cược là Tống Mục. Ngươi thì sao?”
Loạn Cự Tử cười tủm tỉm, nửa thật nửa giả nói: “Ta cược là tiểu nha đầu Vương Chu. Ngươi cảm thấy thế nào?”
Lão nhân xuất thân từ âm dương gia Lục thị lắc đầu cười nói, “Một cây có thể siêu quần xuất chúng, nhưng khó thành rừng.”
Loạn Cự Tử cũng lắc đầu, từ chối cho ý kiến, nhớ tới một chuyện, hỏi: “Tề Tĩnh Xuân ở Ly Châu động thiên, không phải còn thu một ít học sinh đệ tử sao? Ví dụ như Triệu Diêu kia? Hình như ngoài kẻ đó ra, binh gia và đạo gia Bảo Bình châu còn từng tranh đoạt một đứa nhỏ họ Mã.”
Lão nhân mũ cao lạnh nhạt nói: “Mỏi mắt mong chờ đi, chỉ hy vọng hai lão đầu thối chúng ta, có thể sống đến một ngày loạn thế kết thúc.”
————
Tỳ nữ Trĩ Khuê vẫn ở lại lầu mười của Bạch Ngọc Kinh, chưa từng đi ra ngoài.
Nàng thừa dịp không ai chú ý, leo lên cửa sổ, cuộn mình, dựa chéo vào, quay đầu nhìn phía nam, liếc trên trời một cái, lại liếc phía nam một cái, lặp đi lặp lại như thế, làm không biết mệt.
Ngươi chính là thích giảng đạo lý với con kiến, ngay cả đến ta nơi này, cũng thích giảng đạo lý lớn của ngươi, sống so với ai khác cũng chán nản hơn, bị chết thảm hơn bất cứ ai khác. Kẻ này giống như rất quen với ngươi, lại rất khác với ngươi, hắn căn bản là không đem tất cả chúng ta để vào mắt, rất tiêu sái. Nhưng ta vì sao vẫn cảm thấy ngươi tốt hơn một chút?
Nhưng ta cảm thấy, tốt thì tốt, biết trong lòng là được, về phần thật sự làm người xử thế sao, vẫn phải giống gã kỳ quái này.
Thiếu nữ cuối cùng nheo lại đôi mắt hai đồng tử màu vàng tươi kia, cười nói: “Ồ, ta hình như không phải người?”
Suy nghĩ xuất thần, hồi lâu sau, thiếu nữ vươn một ngón tay, lau qua gò má phía dưới mi mắt.
————
Trên đầu tường kinh thành, hai vị minh hữu năm đó, không khí giương cung bạt kiếm.
Phụ nhân cung trang giọng the thé nói: “Thôi Sàm ngươi căn bản ngay từ đầu đã biết người kia, đúng không? Cho nên ngươi vì lấy lòng hắn, cố ý mở ra cửa kinh thành, tùy ý hắn một đường giết đến phía trước tòa Bạch Ngọc Kinh kia?! Ngươi đây là tội chết! Chết một lần cũng không đủ! Ngươi cho rằng ta bị đánh rụng phàm trần, ngươi có thể tốt đến đâu? Ngươi có phải đầu óc hỏng rồi hay không?”
Vị Thôi Sàm lấy hình tượng nho sĩ áo sam xanh xuất hiện trước đời này lạnh nhạt nói: “Nếu ta không triệt hồi kinh thành đại trận, ngươi tin trừ ta kết cục càng thảm hại hơn, phía trước Bạch Ngọc Kinh, khẳng định phải có người chết hay không? Mà không phải giống như bây giờ, ít nhất chưa chết ai.”
Thôi Sàm cười lạnh nói: “Ta biết, hôm nay ý nghĩa tồn tại của Tống Tập Tân đã không còn, mất đi giá trị lợi dụng, dù sao đã không cần con trai khác của ngươi. Ừm, cũng chính là đệ tử tốt của ta, đi làm lâu chủ Bạch Ngọc Kinh vô cùng có khả năng người kiếm e ngại hủy, cho nên nhắm chừng ngươi ước gì tiểu tử này chết sớm siêu sinh sớm.”
Phụ nhân cười quyến rũ, vẻ mặt tự nhiên nói: “Quốc sư sao lại nói dối mà không chớp mắt thế chứ.”
Thôi Sàm cũng không dây dưa ở đề tài này, nói: “Thanh phù kiếm danh chấn một châu kia trong kinh thành, ai cũng không nhổ ra được phù lục, vốn là dựa theo Lục tiên sinh đề nghị, dùng để làm phi kiếm tọa trấn Bạch Ngọc Kinh lầu mười ba, thứ nhất Loạn Cự Tử cảm thấy không ổn, làm kiếm áp trục lầu mười ba, không đủ phân lượng, thứ hai tiền thân là Ly Châu động thiên huyện Long Tuyền bên kia, cần tiêu hao mất hai thanh thần binh lợi khí, làm trả giá mở núi bổ ra khối đài Trảm Long to lớn kia, kho báu hoàng gia, thật sự là trầy da tróc vảy, vừa vặn phù lục này được coi là cứng cỏi đệ nhất, nếu vận khí tốt, có thể thừa nhận được ba lượt kiếm tiên ra tay.”