Chương 312 Người giỏi còn có người giỏi hơn
Chương 312
“Đại Ly chúng ta bởi vì việc này, trên dưới triều dã, cả nước tức giận, lúc này mới nhấc lên đại chiến đánh bạc vận mệnh quốc gia với Lô thị vương triều, phải biết rằng ở trước đó, năm đó Lô thị vương triều có được thân phận thượng quốc của Đại Ly làm khó dễ các kiểu, Đại Ly xưa nay là có thể nhịn thì nhịn. Hôm nay đương nhiên cục diện đã thay đổi rất nhiều, bây giờ Đại Ly chúng ta có càng ngày càng nhiều người đọc sách, Luyện khí sĩ trên núi cũng bắt đầu xuống núi, cống hiến cho triều đình Đại Ly, ở biên quan anh dũng giết địch.”
“Lúc này lại xuất hiện một bố cục mới tinh, đó là văn nhân Đại Ly rất thanh quý, người đọc sách làm quan, sẽ tự cho mình hơn người một bậc, ví dụ như người lúc trước tự xưng huyện lệnh Uyển Bình kia, quá nửa là mặt hàng từ kinh thành đuổi ra địa phương, xuất thân khoa cử chính cống, cho nên ta bây giờ lo lắng nam nhân kia, sau khi ở bến đò lãnh địa huyện Uyển Bình xuống thuyền, mặc kệ là tính cách thư sinh, hay là muốn quan mới nhận chức ba cây đuốc (mang tính chất lập uy), sẽ lựa chọn đồ cùng chủy kiến đối với chúng ta.” (đồ cùng chủy kiến: 1 điển tích về thích khách hành thích, khi dâng bản đồ cuộn tròn lên cho hoàng đế, ở cuối bản đồ là con dao găm được chuẩn bị cho hành thích)
Nói tới đây, Lâm Thủ Nhất cười nói: “Cũng may hắn là quan văn xuất thân người đọc sách, nhưng trong chúng ta, cũng có một vị ‘thần tiên trên núi’ chưa từng lộ mặt, nói không chừng có thể dọa được hắn. Dù sao người đọc sách ở Đại Ly quý giá nữa, vẫn không so được với Luyện khí sĩ. Nhưng sợ là sợ huyện lệnh kia không đủ thông minh, hoặc là nói cho dù là người kinh thành, cũng chưa từng thật sự kiến thức Luyện khí sĩ lợi hại, vậy chúng ta còn có thể có một chuỗi phiền toái.”
Lý Hòe thấp thỏm lo âu, xoay người hướng con lừa màu trắng nằm nghiêng ở sau người cho một cái vỗ, nổi giận mắng: “Tiểu Bạch Lư sao chổi! Ngươi cho rằng mình là hoàng hoa khuê nữ à, để người ta sờ một chút thì nổi tính tình phát giận?”
Lý Bảo Bình đột nhiên mở miệng nói: “Bây giờ lão nhân kia khẳng định là thượng khách của huyện lệnh Uyển Bình, đang phun mật vàng với nhau đó. Ta tin tưởng lão nhân thân phận càng cao, tên kiếm khách kia kiếm thuật càng tốt, huyện lệnh Uyển Bình lại càng không dám ra tay ở bên ngoài, đại ca của ta từng nói, tú tài tạo phản ba năm không thành. Về phần âm thầm chơi trò ngáng chân nho nhỏ, chúng ta cũng không sợ, chỉ cần tên kia không dám vận dụng lực lượng triều đình, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn là được, Lâm Thủ Nhất ngươi sợ cái gì? Đừng tự loạn đầu trận tuyến!”
Lâm Thủ Nhất cẩn thận nghĩ một chút, gật đầu nói: “Hẳn là như vậy.”
Sau khi Lý Bảo Bình nói xong, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Tiểu sư thúc, đúng không?”
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: “Ta nào biết những thứ vòng vo đó của người đọc sách và kẻ làm quan. Tóm lại gặp phiền toái, ngươi thương lượng với Lâm Thủ Nhất.”
Chuyện lần trước phu tử trường tư mã “uỷ thác”, mấy đứa nhỏ có thể bình yên quay về trấn nhỏ không nói, còn đem tên xa phu tự xưng tình báo Đại Ly kia đùa giỡn xoay vòng vòng, thật ra chính là Lâm Thủ Nhất khởi đầu, Lý Bảo Bình chế định phương hướng lớn, Lâm Thủ Nhất lại ở trên chi tiết tìm sơ hở bù lại, không một kẽ hở, tâm chí trưởng thành sớm vượt xa bạn cùng lứa tuổi.
Trần Bình An đột nhiên ngừng động tác trong tay, nghĩ một chút, dứt khoát ngay cả dao chẻ củi cũng cùng nhau đặt ở bên chân.
Lúc tâm không tĩnh, Trần Bình An sẽ cái gì cũng không làm, thà rằng đặt xuống trước một chút, cũng sẽ tuyệt đối không dễ dàng phạm sai lầm. Trước kia nung sứ là như thế, hôm nay luyện quyền càng là như thế.
Lý Bảo Bình, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất hầu như cùng lúc phát hiện khác thường, ngay cả Lý Hòe cũng vội vàng ngồi ngay ngắn lại.
Trần Bình An nhìn thấy ba tên nghi thần nghi quỷ, cười khổ nói: “Làm gì vậy, ta chỉ là nghĩ đến một việc, các ngươi khẩn trương như vậy làm gì.”
Lý Bảo Bình nói: “Tiểu sư thúc, ngươi nói ra nghe một chút.”
Trần Bình An cười nói: “Ta vừa rồi là nghĩ, trừ theo các ngươi học chữ, có phải cũng theo các ngươi học học vấn trên sách hay không.”
Lý Bảo Bình ngẩn ra nói: “Nhưng chúng ta học được từ tiên sinh chỉ là nhập môn học vỡ lòng, không có học vấn lớn gì ghê gớm, hơn nữa, bản thân chúng ta cũng chỉ là mông đồng (trẻ con chưa biết gì), làm sao dạy được tiểu sư thúc. Huống chi ngay cả rất nhiều câu nói học vỡ lòng của Tề tiên sinh, ta thuận miệng hỏi, tiên sinh cũng không đáp được, chúng ta làm sao dạy, trả lời lung tung không tốt đâu!”
Lý Hòe nói thầm nói: “Tiên sinh không phải không trả lời được, chỉ là trả lời chậm một chút, khi đó ngươi liền không muốn nghe nữa.”
Lý Bảo Bình đột nhiên quay đầu, đấm một phát lên đầu Lý Hòe.
Lý Hòe thật ra không đau gì cả, vẫn ôm đầu kêu toáng lên: “Thế này làm sao mà sống được! Ta cũng muốn luyện quyền, Lý Bảo Bình lực đạo càng lúc càng lớn, bằng không tương lai ta khẳng định sẽ bị nàng lỡ tay đánh chết.”
Lâm Thủ Nhất tò mò hỏi: “Trần Bình An, học thứ trên sách làm cái gì?”
Trần Bình An chậm rãi nói: “Ta sợ có một ngày ta giảng đạo lý với người ta, sau đó phát hiện thật ra là không có đạo lý. Cho nên ta hy vọng trừ đạo lý Diêu lão đầu, A Lương bọn họ dạy cho ta, lại từ trên sách vở của người đọc sách các ngươi học được một ít.”
Lý Hòe như rơi vào mây mù, vẻ mặt chấn động nói: “Trần Bình An, ngươi đánh nhau đã lợi hại như vậy, hơn nữa mỗi ngày luyện quyền vất vả như vậy, chẳng lẽ không phải vì có thể không giảng đạo lý với người ta?”
Lâm Thủ Nhất do dự một phen, lắc đầu nói: “Trần Bình An, ta cảm thấy không cần mọi chuyện giảng đạo lý, dù sao trên đời này mọi người đều có đường mình phải đi, chúng ta thủ vững bản tâm là được, nếu không sẽ chỉ hãm sâu lầy lội, lợi bất cập hại.”
Vẻ mặt Lý Bảo Bình nghiêm túc, “Tiểu sư thúc, ngươi đừng vội, để ta nghĩ chốc lát, ta cảm thấy chuyện này rất lớn, ta phải nghiêm túc đối đãi, cẩn thận tự hỏi!”
Trước kia ở trường tư trấn nhỏ, Tề Tĩnh Xuân chính là như thế này, mỗi khi Lý Bảo Bình hỏi một ít vấn đề nhìn như dễ hiểu đến cực điểm, ngược lại sẽ lâm vào trầm ngâm, quá nửa phải kéo dài vài ngày mới cho ra đáp án.
Trần Bình An càng thêm bất đắc dĩ, ngẩng đầu lên nhìn phía bầu trời xanh thẳm, sau một lát, thu hồi tầm mắt, không biết vì sao đột nhiên tràn đầy nụ cười trên mặt.
“Ta sở dĩ cần phiền toái như vậy, thật ra là có tư tâm, có thể là bởi vì các ngươi không tính là luyện quyền thật sự, cho nên tạm thời còn chưa có loại cảm giác này. Ta ở sau khi có được bộ quyền phổ đó, liền vẫn luôn có cảm giác, nói không nên lời không sợ các ngươi chê cười, chính là mỗi khi ta đối địch với người ta, ta chỉ cần cảm thấy đạo lý của mình, mặc kệ nói không nên lời, chỉ cần cảm thấy ta là đúng! Như vậy đáy lòng ta, tựa như có người đang không ngừng nói cho ta biết, ngươi một lần này ra quyền, có thể rất nhanh!”
Kế tiếp, ba người giống như đều thấy được một Trần Bình An xa lạ.