Chương 324 Nhân gian ngọn đèn léo lắt
Chương 324
Lâm Thủ Nhất chợt mở mắt, sâu trong ánh mắt thiếu niên hiện lên một mảng ánh sáng màu vàng, trầm giọng nói: “Chúng ta đi theo phù lục.”
Chỉ thấy Phá Chướng Phù giữa ngón tay thiếu niên bay đi, sa khi treo ở trên không độ cao bằng một người, bắt đầu lảo đảo, như là một hán tử say đang tìm đường.
Lá bùa tới bên đường tới gần tường núi kia, yên lặng lơ lửng, Lý Hòe hỏi: “Đây là muốn chúng ta lao đầu vào sao?”
Lâm Thủ Nhất dẫn trước đi một bước về phía trước, thân hình đột nhiên biến mất ở đó.
Lý Bảo Bình Lý Hòe lục tục đi vào, Trần Bình An cuối cùng cõng lão đạo nhân dắt con lừa, biến mất không thấy ở trên đường núi.
Lá bùa giấy vàng kia vốn muốn đi vào theo, nhưng tựa như bị người ta lặng lẽ túm một cái, linh khí trôi đi hết, suy sụp rơi xuống đất.
Đoàn người xuất hiện ở sâu trong một cánh rừng rậm, nhìn nhau, cho dù là Lâm Thủ Nhất tự tay sử dụng Phá Chướng Phù cũng có chút mờ mịt thất thố.
Trần Bình An bảo Lâm Thủ Nhất giúp cõng lão đạo nhân trước, hắn thì bắt đầu trèo cây, ở chỗ cao nhất nhìn quanh bốn phía, tựa như bọn họ ở một chỗ hõm núi ba mặt đều là núi vòng quanh, cho dù là nhãn lực của Trần Bình An, cũng nhìn không được chân thực, chỉ có một cảnh tượng mơ hồ đại khái.
Trước khi rời khỏi đường núi, đường núi chỗ xa kia, âm thần và nữ quỷ áo cưới đại chiến đang say sưa, tiếng đèn lồng nổ vang cuồn cuộn không ngừng, không dứt bên tai.
Sau khi dựa vào phá chướng phù đi ra khỏi đường núi, tiếp đó vạn vật yên tĩnh, chung quanh một mảng tĩnh mịch, không một tiếng động, chênh lệch cực lớn, chẳng những chưa khiến Lý Hòe cảm thấy an lòng, ngược lại càng thêm sợ hãi.
Trần Bình An hít sâu một hơi, tay cầm thanh đao hẹp Tường Phù, “Mặc kệ thế nào, đi về phía nam, chỉ có bên đó không có núi cao ngăn cản.”
————
Trong một khe núi cổ thụ che trời, có kiến trúc lầu cao san sát nối tiếp nhau, phủ đệ huy hoàng, quy cách còn hơn tướng lĩnh công khanh chốn nhân gian, sợ chỉ có phủ đệ quận vương mới có thể so sánh với nó.
Tòa phủ đệ này treo cao tấm biển chữ vàng “Tú thủy cao phong”, bút lực mạnh mẽ, như tiên nhân cầm bút. Hai bên ở ngoài cửa lớn có một đôi sư tử đá cực lớn, đều cao bằng hai người, một con sư tử vươn móng vuốt đè lại đứa bé điêu khắc bằng đá kích thước bằng người thật, tư thái uy nghiêm.
Có một vị lão nhân mặc thanh sam tay cầm đèn lồng màu đỏ to lớn, không trung có từng đợt gợn sóng, lão nhân từ trong đó đi ra.
Chính là vị lang trung đại nhân Từ Tế Thanh Lại ti Lễ bộ Đại Ly kia.
Lão nhân thở dài, mặt co mày cáu, hiển nhiên cảm thấy lần này tới cửa sẽ rất phiền toái. Lão đem đèn lồng trong tay cắm vào dưới lòng bàn chân một pho tượng sư tử bằng đá, hầu như trong nháy mắt, phủ đệ lạnh lẽo ban đầu âm u không thấy chút ánh sáng nào đã tỏa sáng rạng rỡ, trong phủ cao thấp, xa xa gần gần gần ngàn ngọn đèn lồng đồng thời điểm hỏa sáng lên.
Lại có vô số cửa phòng bị đẩy ra, từng người bộ dáng nữ tử thanh tú, quản sự cao tuổi, mã phu đầu bếp, nha hoàn tỳ nữ, hộ viện gia đinh đi ra, không dưới trăm người, như là đồng thời chiếm được chỉ lệnh của gia chủ, muốn bắt đầu làm việc.
Chỉ là những người này hầu như toàn bộ sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần.
Trong một vườn hoa, thiếu niên chân thọt và tiểu cô nương mặt tròn dựa sát vào nhau, tựa vào chân tường.
Thiếu niên chân thọt thất khiếu đổ máu không ngừng, đã bị thương nặng, cho dù là để hắn rời khỏi, nhắm chừng cũng không đi được mấy bước, lúc trước vì đối phó nữ quỷ áo cưới đạo hạnh kinh người, thiếu niên dẫn dắt phướn gọi hồn để cho bốn chữ phù màu bạc “hàng yêu tróc quỷ” tiến vào trong khiếu huyệt khuôn mặt của mình, là thủ đoạn âm độc cực kỳ tổn hại thần ý hồn phách.
Mà tiểu cô nương mấy lần cắt da thịt, máu tươi chảy mất nghiêm trọng, cho dù là bây giờ, cộng thêm ít nhiều lây dính một ít khí tức âm uế của nữ quỷ, tiểu cô nương vẫn có chút váng đầu hoa mắt, ghê tởm buồn nôn.
Sau khi đèn lồng sáng lên, sắc mặt thiếu niên chân thọt càng thêm khó coi, vội vàng đưa tay che mắt tiểu cô nương.
Trong tầm mắt của thiếu niên lộ ra những bộ xương khô mục nát, trên mặt đất chỉ lộ ra nửa đoạn thân thể, rậm rạp dày đặc, như là rau dưa được trồng ở trong vườn rau, không dưới bốn năm mươi bộ.
Thiếu niên chân thọt có chút tuyệt vọng.
Bởi vì một khối thi hài trong đó, xương cốt lấy lưng làm trung tâm, thế mà hiện ra màu vàng nhạt, mà xương cốt tứ chi thì trắng noãn như mỹ ngọc, đã thể hiện ra “cành vàng lá ngọc” khí tượng tu sĩ trung ngũ cảnh, hơn nữa dựa theo cách nói của lão đạo mù kia, chỉ có đại Luyện Khí Sĩ tầng cấp rất cao trong trung ngũ cảnh, mới có thể có cảnh tượng đâm chồi nảy lộc bực này, dã tu luyện khí sĩ giống lão đạo hắn vừa vặn chạm tới ngưỡng cửa trung ngũ cảnh như vậy, ngay cả cành vàng cũng chưa tu luyện ra, càng đừng nhắc tới lá ngọc.
Khó trách thất bại thảm hại.
Thực lực cách biệt quá lớn.
Cửa phủ đệ, cửa giữa mở rộng, lấy đại lễ long trọng nghênh đón một trong ba vị lang trung có quyền thế nhất của Đại Ly.
Lão nhân lại chưa bước qua bậc cửa, mà là ngồi ở tển bậc cửa, nhìn về phía đường phố rộng lớn ở ngoài phủ đệ, thấp giọng nói: “Sở phu nhân, có thể nghe ta khuyên chút hay không, đừng làm khó những thiếu niên thiếu nữ đó?”
Cái đèn lồng màu đỏ lớn kia đặt ngang ở dưới chân sư tử đá ngoài cửa bắt đầu kịch liệt lay động.
Trên đèn lồng có người dùng bút son viết thành bốn chữ “hồn khứ đến hề”, theo đèn lồng phiêu đãng trên diện rộng, nhộn nhạo ra từng tia hào quang đỏ tươi.
Lão nhân tăng thêm giọng điệu, nhắc nhở: “Sở phu nhân! Những đứa nhỏ đó một khi ở địa giới của ngươi xảy ra chuyện, đến lúc đó đừng nói là tòa phủ đệ này của các ngươi, dù là Đại Ly chúng ta cũng phải cùng nhau gặp họa theo.”
Chỉ tiếc bặt vô âm tín.
Lão nhân có chút tức giận, “Sở phu nhân!”
Có một vị lão giả bộ dáng quản sự đứng ở trong cửa, đầu đội mũ nỉ, hai tay chắp sau lưng, khom lưng ho khan, thấp giọng cười nói: “Đại Ly đem sơn sơn thủy thủy này cắt vào lãnh địa tiểu thư nhà ta đã vô số năm, tiểu thư cùng Đại Ly các ngươi trước nay tường an vô sự, thậm chí ở trong năm tháng dài lâu trước khi lão hủ đảm nhiệm quản sự, nghe nói tiểu thư nhà ta, còn từng có ân với vị tổ tiên hoàng đế nào đó của Đại Ly các ngươi, hôm nay trong phủ chúng ta còn đặt khối kim thư thiết khoán ‘Sơn thủy vĩnh mục’ nọ. Sau khi chuyện bất hạnh đó xảy ra, từ tiên đế các ngươi đến đương nhiệm hoàng đế, đều cũng ngầm đồng ý cử chỉ trút giận của tiểu thư nhà ta, sao hôm nay lại không được?”
Lão nhân áo sam xanh đứng lên, xoay người nhìn về phía lão nhân mũ nỉ kia, chậm rãi nói: “Không những hôm nay không được, chuyện giết hại thư sinh qua đường, về sau cũng không được! Nguyên do trong đó, ta tự sẽ giáp mặt báo cho Sở phu nhân, nhưng nếu Sở phu nhân đã không muốn thu tay lại, lại không muốn gặp ta, vậy đừng trách Đại Ly ta không nhớ tình cũ!”