← Quay lại trang sách

Chương 341 Hạ bút có thần

Chương 341

Phó Ngọc mỉm cười nói: “Huyện lệnh đại nhân, huyện Long Tuyền chúng ta thanh lâu câu lan, có phải cũng nên buông ra cấm chế hay không? Tửu sắc tửu sắc, chỉ có rượu thôi kỳ cục lắm.”

Ngô Diên gật gật đầu, nghiêm trang nói: “Trong những tội phạm lưu đày kia của Lô thị vương triều, có một số nữ tử thân phận vừa lúc phù hợp, so với chết ở núi sâu rừng hoang vất vả lao động, không bằng cho họ có thêm một cái lựa chọn. Đương nhiên, việc này không thể cưỡng cầu, mấu chốt vẫn là xem bản thân họ đi. Phó Ngọc, kế tiếp ngươi không cần theo giúp ta mỗi ngày cùng nhau chịu người ta lườm nguýt nữa, tự mình phụ trách vận hành thao tác việc này.”

Phen này đến lượt Phó Ngọc mặt đầy kinh ngạc, hắn lúc trước chỉ là thuận miệng nhắc tới, liền nghi hoặc hỏi: “Thật sao?”

Ngô Diên kéo kéo cổ áo quan phục, cười nói: “Có cái gì thật hay giả, nhiều đỉnh núi như vậy được mở ra, tương lai ở lại phần nhiều là thần tiên trên núi phủ đệ tiên gia, nếu muốn lưu lại những đại gia tầm mắt cao, túi tiền phồng đó, để bọn họ ở trấn nhỏ chúng ta vung tiền như rác, dựa vào ta huyện lệnh nhỏ này lập tức sẽ vứt bỏ chức đốc tạo, hay là dựa vào Phó Ngọc ngươi? Trước kia nghe khẩu khí tiên sinh nhà ta, những người trên núi mắt cao hơn đỉnh kia, đối đãi nữ tử thế tục, cái gọi là dung mạo sắc đẹp, thường thường không nhấc lên nổi hứng thú, bởi vì so với tiên tử tu đạo, túi da nội bộ chênh lệch rất lớn, như vậy nữ tử dưới núi chỉ còn lại có thân phận của các nàng, ví dụ cành vàng lá ngọc mất nước, nữ tử hào phiệt bị tịch thu gia sản, ít nhiều còn có chút dụ hoặc. Một điểm này, đám tù phạm Lô thị vương triều kia, không thiếu.”

Phó Ngọc tức giận bất bình nói: “Triều đình lúc này cố ý bắt đầu dùng đốc tạo quan chỗ lò nung nhiệm kỳ mới, không phải hái trái cây là cái gì? Đại nhân ngươi hai tháng qua, từng bước một đi khắp hơn sáu mươi đỉnh núi, nói sùi bọt mép với đám lão hồ li kia, từ huyện nha đến Thành Hoàng các phá thổ động công, đến văn võ hai miếu tuyên chỉ hiệp thương, giai đoạn trước đo đạc cùng chuẩn bị gỗ, lại đến an trí di dân Lô thị, tất cả mọi chuyện, ngày nào ngủ hơn ba canh giờ? Được, các lão gia triều đình động chút mồm mép, Ngô đại nhân liền thành thật sự làm việc bất lợi? Nói không chừng bốn họ mười tộc làm khó dễ, căn bản chính là trong triều có người bày mưu đặt kế! Ý định muốn cho con đường làm quan của đại nhân ngươi, bắt đầu từ huyện Long Tuyền, cũng kết thúc ở huyện Long Tuyền!”

Phó Ngọc đại khái là cảm thấy cách nói cuối cùng quá mức xui xẻo, cũng không thực tế, rầu rĩ không vui nói: “Ít nhất cũng sẽ nghĩ cách để đại nhân ở trước năm mươi tuổi, không thể thành công chấp chưởng một bộ, chỉ có thể dựa vào bí quyết chữ ‘Ngao’ (chịu đựng), từng chút một ngao đến địa vị cao bộ đường.”

Ngô Diên mở bờ môi khô khốc, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Phó Ngọc đột nhiên cười thành tiếng, Ngô Diên quay đầu nhìn lại, “Nghĩ tới chuyện gì vui vẻ?”

Phó Ngọc gật đầu nói: “Huyện thành Long Tuyền này, địa phương là nhỏ, nhưng so với kinh thành phồn hoa, ta vẫn thích bên này, rượu trắng, điểm tâm, còn có bánh bao thịt sáng sớm mỗi ngày, chỉ cần muốn ăn, có thể tự mình đi qua mua, qua lại một chuyến, nhiều nhất nửa canh giờ. Có những lúc tâm tình buồn bực rối loạn, ngồi ở quán rượu bên kia, gọi một cân rượu thường, Phó Ngọc ta có thể yên tĩnh bình thản ngồi trên một cái canh giờ, cũng sẽ không có ai qua đó gọi Phó công tử, thêm một bát nhỏ thịt kho, một đĩa dưa muối, thật muốn cuộc sống luôn mãi như vậy. Cho nên ta bây giờ, càng muốn ở đây làm ra một chút thành tích, khó khăn nữa ta cũng không sợ.”

Ngô Diên ừm một tiếng, “Nếu chỉ là nằm hưởng phúc, được người ta nâng một bước lên mây, như vậy làm quan có ý tứ gì? Dù sao cũng phải làm đến nơi đến chốn làm chút gì đó cho dân chúng. Ngươi mạnh hơn ta, ta là vì xuất thân nghèo khổ, biết dân chúng phố phường cùng thôn dân hương dã không dễ dàng, ngươi là Phó gia quý công tử đời đời trâm anh, có thể nghĩ như vậy, khiến ta rất bất ngờ.”

Hai người sóng vai mà đi.

Phó Ngọc bất đắc dĩ nói: “Nhưng vấn đề đến rồi, ngươi làm việc đích thực, dân chúng lại không nhất định nghĩ tốt cho ngươi. Trên sách sử, quan lại được việc, ở địa phương khai thác tiến thủ, cuối cùng lưu lạc trở thành ăn mắng ngập đầu, xám xịt rời khỏi, còn ít sao? Trăm năm mấy trăm năm sau, triều dã cuối cùng nghĩ rồi mới biết, kết quả là chỉ truyền xuống mấy bài thơ từ ca công tụng đức, có tác dụng cái rắm.”

Ngô Diên lắc đầu nói: “Nghĩ như vậy không đúng, làm việc chính là làm việc, ước nguyện ban đầu của ngươi, ở chỗ làm chút chuyện khiến bản thân cảm thấy đặc biệt tự hào, về phần sau khi làm, dân chúng có cảm kích hay không, triều đình có tán đồng hay không, ngươi bây giờ không cần nghĩ những thứ này, nghĩ nhiều, sẽ chỉ tự tìm phiền não. Nghĩ lệch đi một cái, thậm chí có thể dứt khoát đánh mất ý chí chiến đấu. Nho gia chúng ta khác với đạo gia theo đuổi đạo pháp rốt cuộc cao bao nhiêu, khác với Phật gia theo đuổi Phật pháp rốt cuộc xa bao nhiêu...”

Phó Ngọc thở dài.

Ngô Diên tựa như lẩm bẩm: “Trong tam giáo, đạo giáo chú ý thanh tịnh, là chuyện của một người, trời sụp đất nứt, ta được trường sinh là đủ rồi, không coi trọng kiếp trước kiếp sau, ngược lại để ý bộ túi da của kiếp này, bởi vì cần dựa vào bộ túi da này đi chứng đạo, đi hết cầu trường sinh. Tương truyền Phật giáo chia ra lớn nhỏ, nhỏ tương tự với đạo giáo, lớn thì nói cho phàm phu tục tử, kiếp này cực khổ kiếp sau phúc, xét cho cùng là cho người ta niệm tưởng rất lớn. Chỉ có nho giáo chúng ta, cách gần nhất, dây dưa sâu nhất với thế tục, lại có khốn cảnh ‘Gần thì không khiêm tốn xa thì oán’, học vấn càng lớn, tu vi càng cao, ngược lại càng bó tay bó chân, luôn cảm thấy vươn cái chân ngẩng cái đầu, sẽ va chạm vào bức tường quy củ. Ví dụ như vị tiên sinh kia của ta, đưa ra tôn chỉ học vấn, trọng học vấn hơn trọng công lao sự nghiệp, là hy vọng có thể đem những hủ nho, khuyển nho kia loại bỏ hết, có chút như là muốn thanh lý môn hộ, bởi đó sẽ gây thù hằn khắp nơi, khó tránh khỏi chịu người ta xa lánh.”

Ngô Diên lắc đầu nói: “Ý tưởng của tiên sinh là tốt, nhưng mọi việc chỉ sợ đi cực đoan, hơn nữa con người đều có tính trơ, vô cùng có khả năng sau trăm năm thịnh thế, chính là năm trăm năm, một ngàn năm thói đời ngày sau, bởi vì người đọc sách tuy còn đang khổ đọc sách thánh hiền, kẻ nào cũng ra vẻ đạo mạo, nhưng đến cuối cùng, vì không phải cái thánh nhân gọi là ‘Dưỡng hạo nhiên chi khí’ nữa. Hôm nay may mắn, lập đức lập công lập ngôn, ba điều bất hủ của nho gia, thánh hiền quân tử vẫn đều đang theo đuổi chữ ‘Đức’, nhưng một khi học vấn của tiên sinh, dần dần trở thành thước đo đạo đức thiên hạ, chẳng phải là cứng rắn kéo thấp đến ‘lập công’ một tầng này? Về lâu về dài, ngược lại là người đọc sách khinh thường nhất đọc sách dưỡng đức chuyện này, đọc mấy chữ, lật vài tờ sách, cũng như có thể đổi lấy bao nhiêu đồng tiền, đây là cảnh tượng đáng sợ bao nhiêu chứ.”