Chương 360 Miệng gọi Trần Bình An 1
Chương 360
Thiếu niên Thôi Sàm lười biếng nói: “Để tay lên ngực tự hỏi.”
Lý Bảo Bình vừa vặn nghĩ tra vấn đề một chút, đụng phải chướng ngại vật, đúng lúc sau khi nghe được một hỏi một đáp, tiểu cô nương liền theo bản năng bổ sung: “Dạ thâm nhân tĩnh, lương tri thanh minh, môn tâm tự vấn, thoát khẩu nhi xuất.”
Lão giả thanh sam tóc trắng xoá chậm rãi gật đầu.
Tuy tiểu cô nương áo bông đỏ cuối cùng chưa thể nghĩ ra vế dưới thích hợp, nhưng vị lão nhân kia vẫn cố ý muốn đưa bọn họ tiễn ra ngoài miếu thành hoàng, đứng ở trong cửa, hướng mọi người mỉm cười cáo biệt.
Sau khi rời khỏi miếu thành hoàng cổ xưa này, Trần Bình An hướng người ta hỏi khách sạn kia, kết quả ai cũng mờ mịt không biết, giống như quận thành căn bản là không tồn tại nơi này, chỉ đành nhìn về phía thiếu niên áo trắng.
Thiếu niên Thôi Sàm cười hỏi: “Bằng không hay là quên đi? Ta cũng là nghe được một ít tin vỉa hè, chưa chắc đã là thật. Hơn nữa, nếu thật sự không có nơi ăn vàng nuốt bậc như vậy, ngươi cũng không cần vay tiền từ ta.”
Trần Bình An nhìn Lâm Thủ Nhất, người sau không hiểu ra sao, Trần Bình An chấp nhất nói: “Các ngươi chậm rãi đi dạo chợ trước, ta hỏi một chút nữa.”
Thiếu niên giày rơm đeo ba lô, một mình bước nhanh chạy bước nhỏ về phía trước, ở cách xa đội ngũ, hỏi một người rồi lại một người.
Thiếu niên Thôi Sàm đi về phía xe ngựa, vẻ mặt mơ hồ không vui, nhịn không được oán thầm, Trần Bình An ngươi cho dù đeo một núi vàng núi bạc, nhưng đây là hoạt động tiêu tiền như nước chảy, cuối cùng vẫn là làm áo cưới cho người khác, cần phải ân cần như thế sao?
Khi thiếu niên áo trắng khom lưng nhấc lên rèm xe, quay đầu nhìn Lâm Thủ Nhất chẳng hay biết gì, thiếu niên ánh mắt tối tăm, ở giờ khắc này, đột nhiên có chút ghen tị.
Trần Bình An cuối cùng chỉ hỏi được địa chỉ cũ miếu thành hoàng, chưa từng có ai nghe nói khách sạn kia trong miệng Thôi Sàm. Quận thành này là thành thị lớn bắc bộ Hoàng Đình quốc, muốn chạy tới địa chỉ cũ của lão thành hoàng, hầu như phải đi qua nửa quận thành, đợi mọi người theo một người đi đường cuối cùng chỉ điểm, đã tới gần hoàng hôn, chỉ phát hiện một bức tường cao màu son, lại tìm rất lâu, mới thật không dễ dàng gì tìm được một ngõ lối vào không bắt mắt, miễn cưỡng có thể cho đi hai chiếc xe ngựa.
Càng đi vào trong, càng làm người ta cảm giác có động thiên khác, trong khe hở giữa gạch đường dưới lòng bàn chân thỉnh thoảng tản mát ra một làn sương mù nhạt, sau khi bay vào tường cao ở hai bên, chậm rãi hội tụ, như dòng suối chậm rãi chảy xuôi ở mặt tường, mơ hồ có tiếng vang của nước chảy.
Thiếu niên Thôi Sàm thấy bọn Trần Bình An nghi thần nghi quỷ, giải thích: “Ngõ nhỏ này, là một trong những thương hiệu của khách điếm này, tên là ngõ Hành Vân Lưu Thủy, kế tiếp vào cửa chính tòa nhà, hẳn là lập tức có thể nhìn thấy một bức ảnh bích trăng sáng (ảnh bích: bức tường trước cửa, chắn tầm nhìn thẳng vào tòa nhà), bởi vì trong ảnh bích có tinh phách lai lịch không rõ sống, hình thái bất định, trên đại thể tương xứng với mặt trăng, sáng tối tròn khuyết, toàn bộ hiển lộ ra ở trên ảnh bích. Nhưng ảnh bích thật sự đáng giá, còn phải là nhật nguyệt kết hợp, nếu nhỡ đâu có thể thê m chút tinh tượng (hình ảnh tinh tú), chỉ sợ phủ đệ tiên gia đầu chữ ‘Tông’, cũng sẽ vứt bỏ thể diện ra tay điên cuồng tranh cướp.”
Cuối ngõ nhỏ, là một cánh cửa lớn, trên cửa điêu khắc hai vị môn thần hoa văn màu cao lớn, so với nam tử trẻ khỏe còn cao lớn hơn, uy mãnh lẫm liệt, dáng người khôi ngô, đều mặc giáp trụ màu vàng, một người cưỡi hổ cầm kiếm, một người cưỡi giao nâng đao, hai vị môn thần trợn mắt nhìn ngõ nhỏ, bởi vì là tượng gỗ điêu khắc nổi, mà không phải chất liệu giấy của người thường, cho nên cho người ta một loại cảm giác áp bách sinh động mãnh liệt.
Lý Hòe vụng trộm nuốt ngụm nước bọt, cảm thấy mình vẫn là ăn ngủ đỉnh núi, càng thêm tự tại thoải mái hơn chút.
Cửa chính chậm rãi mở ra, một vị phụ nhân xinh đẹp có một đôi con ngươi hoa đào uốn éo vòng eo vượt qua cửa, chậm rãi đi ra, phía sau có hai vị nữ tử tuổi thanh xuân chải hai búi tóc, bên hông đều tự đeo có một cây trường kiếm vỏ xanh, các nàng chưa theo phụ nhân đi về phía đám khách nhân đó, mà là đứng ở cửa.
Mỹ phụ nhân chùng đầu gối chào rất có tác phong, “Nô gia Lưu Gia Hủy, gia của Gia Khánh, hủy của hoa hủy (hoa cỏ) (hủy: 卉mang nghĩa cỏ), tên thật sự khó vào được nơi thanh nhã, các vị khách quý gọi ta Gia Hủy là được. Xin hỏi các khách quý, là muốn ở ngủ lại khách sạn Thu Lô của chúng ta phải không? Trước đó có hẹn trước không?”
Lúc phụ nhân nói chuyện, tầm mắt của nàng nhìn thẳng tắp về phía vị thiếu niên áo trắng làm mắt người ta sáng ngời kia.
Chỉ là thiếu niên tuấn mỹ đó thờ ơ, cực kỳ vô lễ, mỹ phụ nhân và mỹ thiếu niên đối diện nhau, người trước tuy trong lòng có chút không vui, trên mặt vẫn là ý cười không thay đổi.
Hai tỳ nữ ở cửa thì có chút tức giận rõ ràng.
Trong quận thành, ai dám bất kính với phu nhân nhà mình như thế? Ngay cả quận thủ đại nhân thân là đại quan biên giới một phương, nếu là ở lúc giao du hoặc thắp hương gặp phu nhân, luôn lấy lễ đối đãi, khách khách khí khí gọi một tiếng Lưu phu nhân hoặc là nhị đương gia, một khi có việc muốn nhờ, cần khách sạn Thu Lô hỗ trợ giật dây bắc cầu, càng sẽ giáp mặt tôn xưng là Lưu tiên sư.
Khóe mắt mỹ phụ nhân nhanh chóng liếc qua Lâm Thủ Nhất vẻ mặt lạnh lùng, vẫn chưa phát hiện khác thường, liền tiếp tục tập trung nhìn về phía thiếu niên áo trắng, dịu dàng hỏi: “Vị công tử này, cảm thấy ta cùng khách sạn Thu Lô có gì không ổn phải không? Đến nơi này, mới cảm thấy thất vọng, hữu danh vô thực?”
Thiếu niên Thôi Sàm có chút không kiên nhẫn, đưa tay chỉ chỉ thiếu niên giày rơm bên người, “Ngươi bái lầm Bồ Tát rồi, chánh chủ quản tiền, là vị này.”
Trong lòng phụ nhân kinh ngạc, vội vàng một mình nhún chân chào riêng Trần Bình An, xem như nhận lỗi. Không đợi phụ nhân nói chuyện, Trần Bình An nhìn cửa chính, sau khi thu hồi tầm mắt, hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, “Chúng ta tương đối nhiều người, phòng đủ không?”
Phụ nhân cười quyến rũ, “Đủ, sao không đủ. Tuy sắp tới chính là đại điển hiến tế thuỷ thần miếu ba năm một lần của quận ta, tiên sư các nơi đều đến cổ động cho quận thủ đại nhân, khách sạn Thu Lô làm ăn coi như tạm được, nhưng các vị khách quý đại giá quang lâm, vẻ vang cho hàn xá này, cho dù ta đem tiểu viện của mình nhường ra, lâm thời dọn đi khách sạn lữ xá nơi khác, cũng tuyệt không dám để các khách quý mất hứng mà về.”
Cuối cùng Trần Bình An lấy một sân nhà lớn tên là Thanh Lộ, vị trí tới gần nhất cái giếng nước cũ kia của lão thành hoàng, xem như nhà sân chữ Thiên của khách sạn Thu Lô, sở dĩ để trống đến bây giờ, thật sự là giá quá mức cao, không tính tiền theo đầu người. Dù sao một ngày là hai ngàn lượng bạc, người ngủ lại khách sạn Thu Lô, không thiếu người tu đạo đạt được thân phận Luyện khí sĩ, nhưng chuyện tu hành, nếu là sẽ không tính toán tỉ mỉ cùng yến tử hàm nê, không có gia tộc cùng chỗ dựa nội tình hùng hậu, hoặc là bản thân không có thủ đoạn phát tài ngày kiếm đấu vàng, trong túi sẽ cực kỳ túng quẫn, so với tiên sư phú khả địch quốc trong tưởng tượng của dân chúng phố phường hoàn toàn là hai việc khác nhau.