← Quay lại trang sách

Chương 365 Hy vọng đầu vai người khác

Chương 365

Thủy thần Hàn Thực giang, làm một trong các thần linh có thể đếm được trên đầu ngón tay của Hoàng Đình quốc, ở một đoạn sông trong phạm vi trăm dặm không có thành trấn của Hàn Thực giang, tốn thời gian nhiều năm, làm một tòa phủ đệ hào hoa xa xỉ treo tấm biển “Đại Thủy”, diện tích ngàn mẫu. Chẳng qua tuyên bố với bên ngoài, chủ nhân nơi đây là con cháu Sở thị người có công lớn khai quốc của Hoàng Đình quốc, hậu nhân Sở thị biết cách làm giàu, mới có gia nghiệp to lớn này. Trên thực tế chủ nhân thật sự, chính là chính thần Hàn Thực giang.

Tối nay tòa phủ đệ này đèn đuốc huy hoàng, oanh ca yến hót, chén chú chén anh.

Phú quý đầy sảnh.

Hai bức tường treo những ngọn đèn chong, vật ấy ở phủ đệ trên núi cũng là bảo bối hiếm có, quý không ở khung đèn tạo hình tinh xảo, mà là một giọt Long Tiên Hương kia. Đèn chong phần nhiều dùng ở các nơi mật thất lăng mộ đế vương, chỉ cần một ngọn nến tầm thường, sau đó hướng trên bấc đèn nhỏ một giọt dầu thắp lấy từ mỡ cá voi Long Hương ở biển sâu, nếu phẩm chất Long Tiên Hương đủ tốt, đèn có thể đủ trăm năm không tắt, hơn nữa mùi thơm lạ lùng trường tồn, có thể tập trung tinh thần, không thua thượng phẩm đàn hương.

Có nam tử áo bào xanh ngồi trên cao nơi chủ vị, tay cầm chén rượu bạch ngọc, nhẹ nhàng chớp lên, rượu màu vàng tươi hơn nữa ngưng tụ mùi thơm nồng.

Chỗ ngực áo bào của nam tử thêu một khối bổ tử hình tròn, là một con rồng cuộn mình màu vàng tươi. (Bổ tử hay bố tử là một mảnh vải hình vuông đính ở ngực và lưng áo trên phẩm phục của các quan trong triều thời phong kiến Việt Nam, Trung Hoa và Triều Tiên)

Trên sảnh có hai mươi mấy vị khách đường xa đến, đều là người tu hành thân phận không tầm thường, nhưng đối mặt nam tử áo bào xanh này vẫn tương đối khiêm nhường cung kính lễ phép, trong ánh mắt nét mặt, ngẫu nhiên để lộ ra một tia kiêng kị, không chỉ có khách nhân kính trọng chủ nhân đơn giản như vậy.

————

Khách sạn Thu Lô.

Trong phòng, thiếu niên áo trắng đã rời đi lâu ngày. Nương ngọn đèn sáng ngời, Trần Bình An khắc xong cây trâm bạch ngọc thứ nhất, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hòe ghé vào đối diện, “Ngươi là thích khắc hai chữ Lý Hòe, vẫn là Hòe Ấm? Nếu khắc tên, giống Bảo Bình cùng Thủ Nhất, đơn giản sáng tỏ, hòe ấm thì hơi có chút ngụ ý.”

Lý Hòe tâm sự nặng nề, sau khi nghe vậy cười nói: “Tùy ngươi, đều được.”

Trần Bình An cầm lấy cây trâm mặc ngọc kia, “Vậy dùng một cái này? Màu sắc tương đối hợp với hòe ấm.”

Lý Hòe gật gật đầu, sau đó cố lấy dũng khí hỏi: “Trần Bình An, ngươi có thể bởi vì tức giận, liền một quyền đánh chết Lâm Thủ Nhất hay không? Ta cảm thấy Lâm Thủ Nhất tuy lên làm Luyện khí sĩ gì đó, nhưng nếu hắn đánh với ngươi, ta nhắm chừng chỉ là chuyện một hai cú đấm, thật ra, Lâm Thủ Nhất người này tính tình kém một chút, tương đối hũ nút, mưu tính léo lắt so với chúng ta nhiều hơn chút, nhưng hắn không có ý xấu...”

Trần Bình An dở khóc dở cười, “Nghĩ cái gì thế, ta sao có thể đánh với Lâm Thủ Nhất.”

Lý Hòe rụt rè bồi thêm một câu, “Nhỡ đâu Lâm Thủ Nhất chủ động tìm ngươi đánh nhau, Trần Bình An, đến lúc đó ngươi có thể ra tay, dạy dỗ hắn một trận là được, nhớ rõ xuống tay tuyệt đối đừng quá nặng nha, Lâm Thủ Nhất là con em nhà giàu, không da dày thịt béo giống ta, bị Lý Bảo Bình đánh vài cái hoàn toàn không có việc gì, ta cảm thấy hắn không chịu nổi đòn.”

Trần Bình An không biết giải thích một số chuyện có liên quan lòng người như thế nào, chỉ đành nói: “Ta sẽ chú ý.”

Lý Hòe lúc này hoàn toàn yên tâm, nụ cười lập tức nở đầy trên mặt, đứng dậy chạy tới cái hòm sách nhỏ bên kia, lấy ra con rối gỗ vẽ màu cùng nén bạc kia, trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống, sau khi để rối gỗ giẫm ở trên nén bạc, thuận miệng hỏi: “Lâm Thủ Nhất lúc trước nói với ta, châu quận đại thành trên đời này, đều sẽ dựa theo lễ chế nho giáo lập ra cho vương triều xây dựng thành hoàng các, huyện thành thì có miếu thành hoàng, quận thủ, huyện lệnh các quan phụ mẫu lão gia này cai quản chăm chút một vùng của dương gian, thành hoàng gia trị an cõi âm, tuần tra cai quản trong lãnh thổ, phòng ngừa quỷ mị tà uế âm thầm quấy phá. Trần Bình An, ngươi nói chúng ta lúc trước đi miếu thành hoàng kia, quy mô cũng lớn như vậy, còn thiết lập ở trong quận thành, sao còn gọi là miếu chứ? Không nên gọi là Thành hoàng các sao? Với lại chúng ta ban ngày ở miếu thành hoàng đi dạo lâu như vậy, có thể thật ra chúng ta đã gặp phải thành hoàng gia, chỉ là chúng ta không nhận ra hay không?”

Trần Bình An nghĩ nghĩ, “Những thứ này ngươi phải đi hỏi Thôi Đông Sơn kia.”

Lý Hòe dùng sức lắc đầu, “Ta không thích kẻ đó, thần kinh, cổ quái.”

————

Trong một gian phòng, hai cô nương một lớn một nhỏ, cách một ngọn đèn, hai người ngồi đối mặt nhau, một người chà lau sáo trúc, một người khoanh hai tay ở ngực, như hổ rình mồi.

Tiểu cô nương áo bông đỏ nói: “Cảm ơn, ngươi buổi tối thích ngáy, tiếng ngáy như sấm. Ta buổi tối ngủ ở lều trại của mình, cách ngươi xa như vậy, ta cũng nghe được.”

Thiếu nữ ngăm đen ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Thật ngại quá, ta ngủ không ngáy.”

Lý Bảo Bình khẽ nhíu mày “Ngươi làm sao biết mình ngủ không ngáy?”

Tạ Tạ lấy lòng trong ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sáo trúc, cố ý bắt chước động tác nhướng mày của tiểu cô nương áo bông đỏ, “Bởi vì ta là Luyện khí sĩ, thần tiên trên núi trong mắt các ngươi.”

Lý Bảo Bình hất hàm cao cao, hỏi: “Vậy ngươi có hòm sách nhỏ không?”

Tạ Tạ không còn lời nào để đối đáp lại.

Cuối cùng tiểu cô nương đại thắng mà về, từ trong hòm sách lấy ra một chồng sách, bắt đầu khêu đèn đọc đêm, là quyển du ký sơn thủy nàng chung tình nhất, viết kỳ sơn dị thủy, viết sơn tinh quỷ quái, viết thư sinh hồ tiên. Tiểu cô nương đọc chuyên chú nhập thần, khi thì nhíu mày, khi thì giật mình, khi thì nhảy nhót, khi thì kinh ngạc.

Tạ Tạ nhìn thấy hết, theo bản năng vươn một ngón tay, nhẹ nhàng kéo ở bên cạnh gò má.

————

Lâm Thủ Nhất nhắm mắt ngồi trong đình nhỏ, tĩnh tâm ngưng thần, hít thở thổ nạp, cẩn thận cảm thụ được “dòng nước” trong trời đất, sóng lớn cuốn cát trôi, lấy tinh hoa, trừ cặn bã, đem tinh hoa hơi nước giống như theo dòng nước trôi giạt ở quanh giếng nước, từng chút một, lần lượt thu thập, thu vào trong khiếu huyệt.

Cho dù giếng nước cũ bên kia truyền đến động tĩnh không nhỏ, thiếu niên vẫn thờ ơ, cũng may tinh quái quỷ mị nổi lên từ trong cái giếng nước kia, mục tiêu hiển nhiên không phải Lâm Thủ Nhất hắn, hai bên không can thiệp chuyện của nhau.

Lâm Thủ Nhất ở trên Kỳ Đôn sơn liếc một cái đã nhìn trúng 《 Vân Thượng Lang Lang Thư 》, là một bộ bí điển đạo gia tu hành ngũ lôi chính pháp, đề cập tu hành cụ thể hạ ngũ cảnh, duy có một số lời nói sơ lược không rõ ràng, nhưng rơi vào trong tay Lâm Thủ Nhất giỏi về tính toán thôi diễn, hiệu quả cực tốt.

Rất nhanh, mấy tòa khí phủ trong cơ thể Lâm Thủ Nhất truyền đến cảm giác căng phồng, Lâm Thủ Nhất vẫn không muốn thu tay lại, một đường trèo non lội suối, chưa bao giờ cảm nhận khí tức thanh linh nồng đậm như thế, Lâm Thủ Nhất không muốn bỏ qua. Nửa canh giờ qua đi, Lâm Thủ Nhất sắc mặt hồng nhuận, như là phàm phu tục tử đói khát khó chịu, đối mặt thịt cá, không biết tiết chế, một hơi ăn tới mức no căng bụng.