Chương 370 Kiếm đi lệch hướng
Chương 370
Phá hết bầu không khí.
Thiếu niên áo trắng đột ngột xuất hiện, thật sự là không đúng lúc.
Khách nhân đang ngồi đều là hạng người tâm tư nhanh nhạy, nhanh chóng đánh giá qua sắc mặt khó coi của nam tử áo bào xanh, trong lòng hiểu rõ, sau đó quay đầu nhìn phía ánh mắt thiếu niên kia, đều cực kỳ nghiền ngẫm.
Ở địa giới bắc bộ Hoàng Đình quốc, sơn thủy khó phân, ai không nể mặt Đại Thủy phủ tấm biển chữ vàng này? Thế mà có người dám đập tiệm thủy thần Hàn Thực giang, hơn nữa còn là nghênh ngang tới trên địa bàn phủ đệ Đại Thủy, quả nhiên là lão Thọ Tinh ăn tỳ sương, sống lâu thấy phiền?
Nam tử âm nhu ngồi ở ghế trên của thư sinh yếu ớt, lấy thân thể rắn nước tu luyện thành tinh nhón tay thành hình hoa lan, chậm rãi nhấc lên một ly uống rượu, đối mặt tên khách không mời mà đến kia, ánh mắt nam tử nóng rát. Đồng nam đồng nữ dung nhan tuấn mỹ vẫn luôn là sở thích của hắn, chỉ là nhịn không được trong lòng tiếc hận, thiếu niên trước mắt quá nửa là chỉ còn đường chết, không nể mặt thuỷ thần lão gia, hắn cũng không dám tự tiện bắt về phủ hưởng dụng, chỉ có thể gửi hy vọng chuyển đi thi thể, làm món ăn khuya đêm nay. Giọng nam tử bén nhọn, mỉm cười nói: “Rượu trong chén này, là Kim Ngọc Dịch riêng của đại thủy phủ Hàn Thực giang ta, tu sĩ uống một chén, ngang với khổ tu mười ngày ở động thiên phúc địa, phàm nhân uống, khư bệnh tiêu tai, còn lại bán chén, ngươi muốn nếm thử hay không?”
Thiếu niên áo trắng kia bước qua bậc cửa, không tiếp tục đi lên nữa, sau khi đứng ở tại chỗ, chỉ lo nhìn xung quanh, đối với vị tinh quái trong nước tiếng thối lan xa hơn nữa hung danh hiển hách này căn bản là không thèm nhìn.
Nam tử âm nhu giận quá hóa cười, phun ra cái đầu lưỡi trời sinh thật dài, liếm liếm khóe miệng, cuối cùng cười hê hê, “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chết đi!”
Cổ tay hắn rung lên, nửa chén rượu màu vàng tươi hắt ra, rượu bắt mắt, ở không trung đầu tiên là chợt dừng lại trên không, sau đó phân tán ra, từng chút một, mấy chục giọt rượu cùng nhau xé gió lao đi, lao thẳng tới thiếu niên áo trắng, tốc độ mau hơn mũi tên của cung cứng trong vòng trăm bước, vang lên một chuỗi tiếng xé gió ong ong ong, thanh thế làm người ta sợ hãi.
Nếu là không kịp tránh né, thiếu niên áo trắng kia tất nhiên sẽ bị thủng chi chít lỗ trên người.
Bằng vào một chiêu thần thông ngự thuỷ này, đã khiến một ít Luyện khí sĩ lứa trẻ đang ngồi cảm thấy kinh hãi từ đáy lòng.
Hầu như mọi người đều cảm thấy đại cục đã định.
Vị lão nhân tóc trắng xoá kia cũng không ngoại lệ, sau khi lão nhìn thấy thiếu niên lần đầu tiên, trong mắt đã lộ ra kinh ngạc, chỉ là rất nhanh nhẹ nhàng lắc đầu, nghé con mới sinh không sợ hổ, nhưng đại thủy phủ đầm rồng hang hổ này, nào phải ngươi nói đến là đến, nói đi có thể đi. Đáng tiếc, lãng phí dung mạo khí độ này.
Phương Bắc Bảo Bình châu đều biết tòa miếu đường nhỏ này của Hoàng Đình quốc, Hồng thị hoàng đế khoa cử chọn người tài, cần trước xem chữ viết có đẹp hay không, sau mới xem nội dung văn chương viết được không, hai thứ nếu là đều không tệ, như vậy chuyện mấu chốt nhất đã tới, bệ hạ sẽ xem trong cử nhân thi đình, ai tướng mạo đường đường chính chính, anh tuấn tiêu sái nhất!
Lão nhân lúc trước ở trên đường cái quận thành, đã sớm thấy thiếu niên áo trắng ở trong đội ngũ du học. Lão nhân hơi thông tướng thuật của đạo môn, nhìn thiếu niên áo trắng kia, xem khí tượng của hắn, hẳn chỉ là túi da ưu tú mà thôi, xa xa không bằng một người khác bên cạnh thiếu niên lúc ấy đứng ở cái sọt, thiếu niên áo sam xanh khuôn mặt trầm tĩnh kia, mới là mỹ ngọc tu đạo hàng thật giá thật.
Lão giả không nhìn thiếu niên kết cục nhất định thê lương đó nữa, quay đầu nhìn phía một vị tu sĩ trẻ tuổi hiểu rõ đối diện, ánh mắt lão nhân tràn đầy lo lắng.
Người sau sâu sắc phát hiện ánh mắt sư môn trưởng bối, hơi lùi bước, chỉ là rất nhanh đã nghĩ tới, mình đã tìm được chỗ dựa lớn thật sự, nay đã khác ngày xưa, liền thẳng sống lưng, còn thản nhiên cười giơ lên một chén rượu, lão nhân ngoài cười nhưng trong không cười coi như không thấy.
Lão nhân tu dưỡng tốt, nhưng hai người trẻ tuổi bên cạnh lão, thấy một màn như vậy, thì lập tức phẫn uất không thôi, trợn mắt đối với tên phản đồ sư môn đắc ý vênh váo kia.
Tu sĩ Linh Vận phái một mình một người ngồi ở đối diện, chính là đầu sỏ gây nên trận sóng gió lúc trước, ở cuối thảm án diệt cả nhà người ta, hắn bị tán tu đi ngang qua gặp được. Hắn ở trong nội môn đệ tử của Linh Vận phái, tư chất thường thường, càng không sở trường sát phạt, chống lại tán tu tinh thông đơn đấu chém giết, không thể địch lại, liền hoả tốc trốn vào trong thành, sau đó còn có nhàn hạ thoải mái, khoan thai ở lại khách sạn Thu Lô kia, trong đó nhắm chừng cũng có ý đồ lấy khách sạn cùng Lưu phu nhân làm bùa hộ mệnh.
Sau khi bị tán tu tra ra hành tung, tán tu trượng nghĩa làm việc này, cho dù mạo hiểm bị khách sạn Thu Lô coi là kẻ địch, vẫn cố ý xâm nhập, đánh nhau to, tái chiến một trận với tu sĩ Linh Vận phái có xuất thân tốt kia.
Kết quả đập nát bức ảnh bích ánh trăng kia không nói, còn bị tu sĩ Linh Vận phái cố ý dẫn về phía phố phường ngõ ngách phụ cận, người sau pháp bảo, thuật pháp vung loạn một phen, thương tổn tới dân chúng vô tội không dưới hai mươi người, từ đây cho hào phiệt quận thành cái cớ hướng quan phủ tạo áp lực, tán tu bị nhận định là gây hấn trước, đánh giết nói sau, về phần ẩn tình như thế nào, người cũng đã chết, không ai lộ ra, mặc dù có một chút tin đồn, đó cũng chỉ là tin đồn vô căn cứ thôi.
Các tán tu dã tu không muốn bị quan phủ ghi lại trong danh sách, luôn luôn không được các quốc gia đối đãi tốt, thật ra cũng không dám coi là chuột chạy qua đường ai cũng hô đánh, nhưng đều hy vọng nhìn ngưỡng mộ mà nhìn từ xa, tuyệt đối đừng đến lãnh địa của người ta giương oai quấy rối. Đám bèo không rễ này, một khi nổi lên xung đột với địa đầu xà, chỉ cần không phải rồng qua sông tu vi thông thiên, triều đình quan phủ cùng thế lực giang hồ địa phương, khẳng định lựa chọn nghiêng về phía người quen.
Tu sĩ trẻ tuổi trên trình độ rất lớn tương đương phản bội sư môn, lúc này nhìn thấy vị trưởng bối sư môn mình ban đầu cực kỳ kính sợ kia cũng không cảm kích. Tu sĩ trẻ tuổi mỉm cười, ngửa đầu một ngụm uống hết hơn phân nửa chén rượu, sau khi lau khóe miệng, cúi đầu, khoái ý cười nói: “Lão tử ở Linh Vận phái cho dù khổ tu trăm năm, cũng không có hy vọng chen thân trung ngũ cảnh, hôm nay được thuỷ thần lão gia coi trọng gia tăng, đại đạo có hi vọng, cho nên lão tử từ lần đầu tiên nhìn thấy vị quân sư kia, đã hạ quyết tâm phải tự lập môn hộ, cơ hội ngàn năm một thuở, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu! Còn để ý chút thanh danh sư môn không có tác dụng đó làm cái gì? Có thể đem làm cơm ăn sao?! Cho dù có thể đem làm cơm ăn, lại như thế nào? Lão tử ta từ trước tới nay không được ăn miếng đầu, chỉ là cơm tàn canh lạnh các ngươi những kẻ này để sót lại mà thôi.”