Chương 373 Nhân gian cực khổ
Chương 373
Thân hình mọi người trong sảnh đều theo đó nhoáng lên một cái, trường kiếm trong vỏ hai kiếm tu trẻ tuổi càng không chịu nổi gánh nặng, vang lên ken két, giãy dụa không thôi, như con thú bị nhốt trong chuồng.
Chỉ riêng thiếu niên áo trắng không chút dao động, thần tượng pháp thân phía sau càng vững như núi cao.
Thiếu niên hơi ngẩng đầu, nhìn xa xa nam tử áo bào xanh ngồi phía bắc mặt hướng nam, khóe miệng tràn đầy châm chọc.
Phủ đệ Đại Thủy tuy xây sát sông, trên thực tế dưới phủ đệ có huyền cơ khác, sớm đục ra thủy đạo sâu rộng, cho nên kết nối chặt chẽ với khí vận Hàn Thực giang, bản thân chính là một tòa pháp trận cỡ lớn, tuy nó không bằng một số hộ sơn đại trận tiên gia đứng đầu, hoặc là đại trận hộ thành của kinh thành vương triều, nhưng nam tử áo bào xanh đạo hạnh cực sâu, chỉ cần ở trong đó, không tự tiện rời khỏi khối địa giới này, là có thể có được sự tăng phúc huyền diệu tương tự với một phương tiểu thiên địa này.
Có thể ngoại lệ làm được một điểm này, trừ cơ duyên, có quan hệ rất lớn với huyết thống kỳ dị của nam tử áo bào xanh.
Luyện khí sĩ bình thường, chỉ có sau khi chen thân cảnh giới thứ mười, ví dụ như nho thích đạo tam giáo trong đó, lại thêm một cái binh gia, tam giáo một nhà bốn phương thế lực này, một khi tọa trấn sân nhà, thì có thể ngồi ôm thiên thời địa lợi nhân hoà, học cung thư viện của nho giáo, chùa miếu Phật giáo, cùng ly cung của đạo giáo, cùng với di chỉ chiến trường cổ của binh gia, tương đương chủ nhân của một phương tiểu thiên địa đó, tu sĩ khác tiến vào trong đó, tương đương ăn nhờ ở đậu, không thể không nhập gia tùy tục, dựa theo quy củ của chủ nhân để làm việc.
Trong đại sảnh yên tĩnh tới mức kim rơi có thể nghe thấy, không khí quỷ quyệt.
Vị thủy thần Hàn Thực giang này có thể nhìn thấy dị tượng ở cửa bên kia, nhưng mọi người còn lại đều chẳng hay biết gì, mỗi người chỉ cảm thấy như lạc vào sương mù, sao sau khi thiếu niên áo trắng mở mồm ăn nói ngông cuồng, vị thuỷ thần lão gia này của chúng ta liền bắt đầu ngây người, chẳng lẽ thiếu niên tuấn dật không biết trời cao đất rộng kia, thực ra xuất thân từ tiên gia hào phiệt nhiều đời giao hảo với phủ đệ Đại Thủy? Cho nên mới dám kiêu ngạo ương ngạnh như thế?
Nam tử âm nhu tuy đã đi ra khỏi bàn đặt đầy món quý rượu ngon, vốn nên bắt thiếu niên kia, nhưng lúc này cũng dừng bước. Nếu không có chút nhãn lực, như vậy làm sao làm việc dưới trướng nam tử áo bào xanh, vị tinh quái rắn nước này làm việc xưa nay giả dối gian xảo, đã ý thức được sự tình không quá bình thường.
Thân là chủ nhân, nam tử áo bào xanh từ đầu tới cuối không chịu mở miệng, lúc trước một lần vỗ ghế dựa, tuy thanh thế to lớn, nhìn qua là đang đập núi dọa hổ, nhưng tựa như có chút ý tứ hàm xúc phô trương thanh thế.
Mà thiếu niên áo trắng từ đầu tới giờ đứng ở tại chỗ, một bộ đức hạnh ngươi có bản lãnh thì đánh ta đi, liền càng phụ trợ ra tình cảnh cổ quái của phủ đệ Đại Thủy.
Nam tử áo bào xanh rốt cuộc mở miệng cười nói: “Người tới là khách, xin hỏi có gì chỉ giáo?”
Hắn lặng yên đưa tới khí thế bộ phận nước sông của một đoạn Hàn Thực giang ẩn chứa, chấn động khí cơ cả tòa phủ đệ, ý đồ lấy cái này để thử hư thật của vị tượng thần kia, dù sao mắt thấy là thực như thế nào nữa, không tự tay nghiệm chứng đôi chút, thì phải ở trong nhà mình hướng một người ngoài cúi đầu, nam tử áo bào xanh trời sanh tính kiêu căng tuyệt đối không làm được.
Một khi pháp tướng thần tượng kia xuất hiện chút dao động, nam tử áo bào xanh không ngại tự tay đập nát đầu thiếu niên, dám có gan ở phủ đệ Đại Thủy giả thần giả quỷ, lừa đến trên đầu hắn, không phải muốn chết thì là gì?
Chỉ tiếc thần tượng kia bất động như núi, điều này làm hắn ngoài việc chấn động, nhanh chóng thu liễm toàn bộ tâm lý may mắn.
Trên đường tu hành, ngược dòng mà lên, nên dũng mãnh tinh tiến là không giả, gặp địch mạnh thì càng kìm kẹp càng dũng mãnh càng là lẽ phải, nhưng tuyệt đối không phải cần người tu hành đầu óc cứng ngắc, không biết biến báo chút nào.
Thiếu niên áo trắng một tay đặt sau lưng, một tay siết nhẹ nắm tay đặt ở bụng, vẫn là một bộ dáng kiêu ngạo muốn ăn đòn đến cực điểm, giật giật khóe miệng, cười lạnh nói: “Ngươi đã ra tay một lần. Bây giờ nên đến lượt ta rồi nhỉ?”
Nam tử áo bào xanh sắc mặt khó coi.
Tinh quái rắn nước kia thật sự là chịu không nổi sắc mặt thiếu niên này, sải bước về phía trước, đưa lưng về thuỷ thần lão gia nhà mình, nam tử âm nhu nâng một tay, khống chế một cây roi sắt bay vút đến, giọng the thé cả giận: “Không nhịn được nữa, không thể nhịn! Dù là lão gia ngươi sau chuyện phạt nặng, thuộc hạ cũng phải đem đầu tiểu tử này đánh cho nở hoa, lại đem óc hắn thu thập lại, trộn vào Kim Ngọc Dịch trong chén rượu, như vậy cách nói quỳnh tương ngọc dịch này coi như gom đủ.”
Sắc mặt nam tử áo bào xanh âm trầm, “Thanh, không thể vô lễ với khách nhân, mau lui về chỗ ngồi.”
Nam tử âm nhu tay cầm roi sắt chẳng những chưa nghe lệnh làm việc, ngược lại đẩy nhanh bước chân, “Lão gia chớ tâm địa Bồ Tát nữa, ác khách tới nhà, không hiểu lễ nghĩa, để thuộc hạ đến nói cho tiểu tử này, làm khách của đại thủy phủ chúng ta như thế nào!”
Ở sau khi thủy thần Hàn Thực giang lên tiếng ngăn trở, tinh quái rắn nước liền hiểu được tâm tư thật sự của lão gia nhà mình, nếu thực không muốn mình mạo phạm khách quý, lấy tính tình nhìn như nội liễm thực ra thô bạo của lão gia, đã sớm tùy tay hất tay áo đem mình đánh ra ngoài cửa lớn, nào sẽ cố ý nói những lời khách sáo hỏng đầu óc này.
Tinh quái rắn nước thầm nghĩ đêm nay vận khí không tệ, bị con cá chép ngu xuẩn kia đoạt đi công đầu, nhưng mình nếu là có thể ở trước mặt mọi người, tăng thể diện cho lão gia, lấy tính tình nhất quán ra tay hào phóng của lão gia nhà mình ở trước mặt người ngoài, một vò Kim Ngọc Dịch đặc sản của đại thủy phủ, chạy không thoát.
Tinh quái Thuỷ tộc này thật không dễ gì tu luyện thành hình người, khẳng định không biết, vị thuỷ thần lão gia thưởng phạt phân minh kia của hắn, lần này ý định là muốn hắn chịu chết, chỉ vì dốc sức hợp tình hợp lý thăm dò hư thật một lần nữa.
Lần này, toàn bộ khách khứa đều tràn ngập tò mò và chờ mong, khua môi múa mép như mây che mù quấn lúc trước, làm người ta thật sự không nhấc lên nổi hứng thú.
Cho dù thiếu niên áo trắng chỉ là gối thêu hoa, không có chiêu chuẩn bị ở sau, như vậy kiến thức một phen cảnh tượng đại tướng dưới trướng thuỷ thần lão gia giết người cũng không tệ.
“Tích đất thành núi, mưa gió hưng yên.”
Thiếu niên áo trắng từ đầu tới đuôi đều lười nhìn tên tinh quái rắn nước kia, cười tủm tỉm, như là ứng phó tiên sinh dạy học của trường tư ngâm nga kinh điển, tỏ ra rất lười biếng tùy tính, chỉ là sau khi nói xong một câu khó hiểu này, vẻ mặt thiếu niên trong giây lát ngưng trọng lên, từ một công tử ca phóng đãng bất cần đời, lắc mình biến hóa, tích tắc biến thành một nho sinh cổ hủ một cái cực đoan khác, cả người tản ra khí tức hiên ngang lẫm liệt.