Chương 406 Tha hương lại gặp đồng hương
Chương 406
Nói tới đây, Thôi Sàm theo bản năng đưa tay chỉ hướng cửa của gian phòng này.
Thiếu niên áo trắng giờ này khắc này, vẻ mặt sắc bén, khí thế ép người.
Bởi vậy có thể thấy được, Thôi Sàm đã không tự chủ được đầu nhập toàn thân tâm trong đó, thậm chí có khả năng không đơn giản là ý tưởng của thiếu niên Thôi Sàm, cũng mang theo tiềm thức Thôi Sàm hoàn chỉnh nhất ở sâu trong thần hồn.
Lão nhân cười nói: “Theo đuổi tự do tuyệt đối trong lòng các ngươi? Có thể, nhưng ngươi có gì nắm chắc, có thể bảo đảm các ngươi cuối cùng đi là cánh cửa đó, mà không phải một cú đấm đánh nát bức tường, húc đầu đánh vỡ nóc nhà? Khiến căn nhà tranh vốn giúp các ngươi che gió tránh mưa, trưởng thành đến độ cao cuối cùng kia lập tức trở nên bấp bênh, lọt gió bốn bề?”
Thôi Sàm cười to nói: “Bản thân lão đầu tử ngươi cũng nói là tự do tuyệt đối, còn quản cái này làm chi?! Ngươi lại dựa vào cái gì quyết định chúng ta sau khi đánh vỡ nhà tranh cũ, xây dựng lên căn nhà mới, sẽ không rộng lớn hơn củng cố hơn so với trước đó?”
Lão nhân cười cười, “Ồ? Chẳng phải là về tới nguyên điểm đại đạo của ta? Thôi Sàm ngươi ngay cả cách cũ của ta cũng chưa từng đánh vỡ, còn muốn đánh vỡ trật tự của lễ thánh?”
Thôi Sàm cả giận nói: “Cái này làm sao là nhân tính bản ác? Lão nhân ngươi nói hươu nói vượn!”
Lão nhân lạnh nhạt nói: “Vấn đề này đừng hỏi ta, ta mở một mặt lưới đối với ngươi, mượn cơ hội thần hồn hoàn chỉnh, ngàn năm mới có này, hỏi bản tâm của chính ngươi đi.”
Thôi Sàm ngây ra như phỗng.
Cuối cùng, giống như trong trời đất chỉ còn lại có hai người lão tú tài cùng Trần Bình An, một già một trẻ, ngồi đối mặt nhau.
Lão nhân mỉm cười nói: “Lễ thánh muốn trật tự, mọi người đều biết quy củ, hy vọng mọi người đều giảng quy củ, sau đó du sĩ phát tán học vấn, làm du sĩ trở thành thế tộc, còn có đế vương sư học, về sau lại có khoa cử, mở rộng cửa thu người nghèo và con thứ, dạy dỗ không phân biệt, cung cấp khả năng cá chép vượt long môn, nhà nghèo không phải không có quý tử nữa. Quy củ, cân nhắc mọi mặt, phí tâm phí sức, hơn nữa càng đi về sau, lòng người bấp bênh, càng tốn sức không được lòng. Nhân tính bản ác mà, người ăn no bụng liền hạ đũa chửi má nó, ở thế gian nhiều cỡ nào.”
Lão nhân ngẩng đầu về nhìn phía thiếu niên, “Cho nên ta, hôm nay đang tìm hai chữ, trình tự.”
Lão nhân lẩm bẩm, “Ta chỉ muốn thế gian vạn vật mọi chuyện, chải vuốt rõ ràng một cái trình tự. Ví dụ như đáng hận đáng thương kia, vấn đề mấu chốt ở nơi nào, là ở lễ thánh đã dạy người đời đủ nhiều tiêu chuẩn phán định ‘đáng hận’, ‘đáng thương’, nhưng người đời lại không đủ hiểu được một cái ‘phân chia trước sau’. Ngươi ngay cả ‘đáng hận’ cũng chưa làm rõ, đã chạy đi quan tâm ‘đáng thương’, sao được? Đúng không?”
Trần Bình An gật gật đầu.
Lão nhân cười hỏi: “Nếu chỉ cần nghe, hai chữ trình tự, có phải so với trật tự cách nói này kém xa hay không?”
Trần Bình An chau mày.
Lão nhân cười ha ha, cũng không quản thiếu niên có thể nghĩ thông suốt bao nhiêu, tự vui việc của mình, uống ngụm rượu, “Nếu hai chữ này đặt ở trong căn nhà tranh rách nát của lễ thánh, đương nhiên cũng chỉ có thể xem như may vá, ta cùng lắm chỉ là người thợ may vá đạo đức lễ nhạc mà thôi, nhưng nếu đem hai chữ này để vào một chỗ xa hơn rộng lớn hơn, vậy thì khó lường.”
Trần Bình An hỏi: “Nơi nào?”
Lão nhân đem bầu rượu nhấc lên, đặt ở giữa bàn, sau đó mở ra bàn tay, ở trên bàn quét mạch một cái, “Như thế xem ra, bầu rượu căn nhà tranh rách nát này, chẳng qua là một nơi nghỉ chân bên dòng sông thời gian mà thôi. Nhưng mà.”
Lão nhân tạm dừng một chút, mỉm cười nói: “Dòng sông thời gian này tình thế cỡ nào, mấu chốt xem lòng sông. Tuy nói hai người hỗ trợ lẫn nhau, nhưng đồng thời lại thực sự tồn tại ‘hữu vi pháp’. Thế gian có rất nhiều cách nói, xuôi dòng mà xuống, thuận thế mà làm, cho nên ta muốn thử một chút.”
Trần Bình An hỏi: “Lễ thánh là muốn người ta ở trong quy củ, an an ổn ổn mà sống, có một số thời điểm, không thể không hy sinh... tự do tuyệt đối một bộ phận nhỏ số người? Mà lão tiên sinh ngươi là hy vọng mọi người đều dựa theo trình tự của ngươi, ở trên đại đạo ngươi vẽ ra tiến về phía trước?”
Lão nhân cười bổ sung nói: “Đừng cảm thấy ta là đang khoa tay múa chân, trình tự của ta, là sẽ không lợi bất cập hại, chỉ là ở trên ngọn nguồn đại đạo trả giá công sức, sau đó dòng nước mở rộng chi nhánh, đều tự vào biển, hoặc là giữa đường hội hợp, trở thành hồ nước cũng tốt, tiếp tục chảy cũng thế, đều là tự do riêng của mỗi cái.”
Lão nhân nghiêng người về phía trước, lấy ra bầu rượu, uống một ngụm rượu, cười hỏi: “Trần Bình An, ngươi cảm thấy như thế nào? Có nguyện ý dựa theo Tề Tĩnh Xuân an bài, làm đệ tử của ta hay không?”
Trần Bình An lần thứ hai xuất hiện bộ dáng muốn nói lại thôi.
Lão nhân mỉm cười, hòa ái dễ gần, lặp lại một lần nữa nói: “Chỉ cần nói thứ ngươi nghĩ đến, không cần phải quản đúng sai, nơi này không có người ngoài.”
Thiếu niên hít sâu một hơi, thẳng sống lưng lên, hai nắm tay chống ở trên đầu gối, nói đâu vào đấy: “Bởi vì ta chưa từng thật sự đọc sách, trật tự của lễ thánh lão gia rốt cuộc là cái gì, ta không rõ, trình tự của lão tiên sinh, ta càng không lĩnh hội được tinh túy trong đó.”
Lão nhân mỉm cười nói: “Tiếp tục, lớn mật nói là được. Ta lúc còn sống từng gặp người rất xấu, chuyện rất không ổn trên đời này, tính tình đã mài giũa rất khá rồi.”
Ánh mắt Trần Bình An càng thêm sáng ngời, “Ở trên trấn nhỏ, ta vì bản thân giết Thái Kim Giản, ta vì bằng hữu Lưu Tiện Dương đi liều mạng với vượn Bàn Sơn, về sau đáp ứng Tề tiên sinh, hộ tống bọn Lý Bảo Bình đi cầu học, sau đó nữa, đáp ứng thần tiên tỷ tỷ phải trở thành Luyện khí sĩ, những việc này, ta làm rất an tâm, gật đầu, đi làm là được, căn bản không cần nghĩ nhiều cái gì.”
Trần Bình An tiếp tục nói: “Lúc trước lão tiên sinh ngươi nói rất nhiều, ta luôn luôn nghiêm túc nghe, có một số lúc từng nghĩ, ta cảm thấy rất có đạo lý, ví dụ như nơi đáng hận đáng thương đó, ta liền cảm thấy đúng, trình tự không thể sai, cho nên lúc ấy ta liền muốn nói, nữ quỷ áo cưới kia, ta lúc ấy đã rất muốn giết, bây giờ càng muốn giết cô ta, về sau nhất định sẽ giết cô ta. Ta muốn nói cho cô ta, bản thân ngươi có ủy khuất lớn tới đâu nữa, cũng không phải lý do ngươi đem thống khổ chuyển tới cho người vô tội, ta muốn chính mồm nói cho cô ta, ngươi có chỗ đáng thương của ngươi, nhưng ngươi đáng chết!”
Thiếu niên ngõ Nê Bình này luôn luôn làm người ta cảm giác tính tình ôn hòa, giờ này khắc này, nhuệ khí vô cùng.
Giọng điệu Trần Bình An càng thêm kiên định, chậm rãi nói: “Nhưng những việc ta nghĩ không rõ kia, thậm chí có thể cả đời cũng không nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy, ta sẽ không đi cầm vào trong tay mình, bởi vì nếu ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy không làm được, vì sao còn phải đáp ứng người khác? Chỉ bởi vì ngại ngùng sao? Bởi vì không đáp ứng khiến người khác thất vọng sao? Nhưng đáp án của vấn đề, rất đơn giản, ngươi đáp ứng, mãi không có lòng tin đi làm, về sau nếu không làm được, người khác không phải càng thêm thất vọng sao?”