← Quay lại trang sách

Chương 409 Lễ vật 2

Chương 409

Nhưng Trần Bình An giờ phút này nhìn hai người chân tình biểu lộ, Tạ Tạ không lạnh nhạt xa cách như vậy nữa, sẽ tức giận đến sụt sịt, Vu Lộc không hòa ái thân thiện như vậy nữa, sẽ lấy ngôn ngữ làm tổn thương người ta. Trần Bình An tuy không phải kẻ vui sướng khi người gặp họa, nhưng quả thật biết lúc này, mới cảm thấy hai vị này đứng ở phía trước mình, có chút hơi người mình quen thuộc.

Cho nên Trần Bình An cảm thấy mình không sở trường nhất là giảng đạo lý, dùng sức vét hết bụng dạ, lúc này mới cố mà làm bỏ thêm một câu: “Các ngươi so với ta học vấn lớn hơn, ta không biết các ngươi là nghĩ sự tình như thế nào, như ta, chuyện sợ nhất, chính là khi ta có một chút bản lãnh, khi có thể quyết định vận mệnh người khác, hơn nữa sợ chuyện mình cảm thấy là đạo lý, thật ra không có đạo lý, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, ví dụ như sống chết trước mắt, cái gì cũng không thể lựa chọn nữa, đó là không có cách nào khác, nên ra tay thì ra tay. Chỉ là dưới tình huống khác, tuyệt đối tuyệt đối đừng chỉ theo tâm tư hiện tại, bị ‘Ta cảm thấy là như thế này như thế kia’ dắt mũi đi, A Lương từng nói chuyện gì cũng phải nghĩ thêm một cái ‘Vì sao’, ta cảm thấy đúng.”

“Cho nên ta muốn đọc sách biết chữ. Thật ra ta biết, lúc ta lãnh giáo học vấn từ Lý Bảo Bình Lâm Thủ Nhất, hoặc là cùng Lý Hòe ở trên mặt đất luyện chữ, trong lòng hai người các ngươi khinh thường ta. Ta muốn đọc sách, muố từ trên sách học đạo lý, ta muốn gặp càng nhiều người hơn, đi qua nhiều nơi hơn, tựa như A Lương, dám vỗ ngực nói, sông lớn ta từng gặp so với muối các ngươi từng ăn còn nhiều hơn, chỉ có như vậy, ta về sau... Ta chỉ là nói nếu nhỡ đâu nha, thực có một ngày như vậy, ta có bản lãnh lớn như Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết vị lục địa kiếm tiên này, vậy ta xuất kiếm, giết người cũng tốt, cứu người cũng thế, một kiếm đưa ra, nhất định rất nhanh! Hoặc là ta luyện kiếm không có tiền đồ, luyện quyền còn tạm chấp nhận được, vậy một quyền vung ra...”

Nói tới đây, Trần Bình An mặt đầy hào quang, như là nghĩ tới mình “một ngày đó”.

Nhẹ nhàng vui vẻ xuất kiếm, thống khoái ra quyền!

Từng có hán tử đội nón, luôn trêu ghẹo Trần Bình An, ngươi là thiếu niên nhẹ nhàng mà, mỗi ngày cười một chút được không? Tâm tư nặng như vậy không tốt bao nhiêu chứ?

Trần Bình An thật ra nhiều lần cũng rất buồn bực, rất muốn lớn tiếng nói cho tên kia, ta cũng muốn chứ, nhưng ta bây giờ không làm được.

Vu Lộc luôn ngồi ở tại chỗ, Tạ Tạ khí thế hùng hổ ngồi về chỗ ban đầu, nhưng không còn tư thế lúc trước muốn liều mạng với Vu Lộc.

Vu Lộc nhìn Trần Bình An tâm bình khí hòa, cười tò mò hỏi: “Trần Bình An, ngươi không phải rất biết nói sao, sao lại không giảng những thứ này với bọn Lý Bảo Bình Lý Hòe?”

Trần Bình An trả lời: “Ta thân với bọn họ, không cần nói đạo lý gì cả.”

Ngụ ý, tự nhiên là Trần Bình An ta không quen với các ngươi, cho nên mới cần nói những thứ có cũng như không này.

Vu Lộc nhất thời kinh ngạc.

Tạ Tạ sắc mặt lạnh lùng, nhưng khóe miệng hơi cong lên, chút độ cong đó lại bị nàng mạnh mẽ ép lại cho phẳng.

Tạ Tạ thật cẩn thận liếc Thôi Sàm ngồi ở miệng giếng ngây người, do dự một lát, chậm rãi nói: “Ta vốn là Luyện khí sĩ Quan Hải cảnh trong trung ngũ cảnh, chỉ thiếu nửa bước là có thể chen thân cảnh giới thứ tám Long Môn cảnh. Chỉ là sau khi trở thành di dân, một vị nương nương trong cung tâm địa ác độc, bà ta phái một vị kiếm tu nổi tiếng của Đại Ly các ngươi, sử dụng bí pháp, đóng vào mấy chỗ khiếu huyệt của ta Khốn Long Đinh, hại ta chỉ cần sử dụng chân khí sẽ đau khổ, hơn nữa cho dù liều mạng hậu hoạn vô cùng, cũng chỉ có thể phát huy ra thực lực cảnh giới thứ tư thứ năm.”

Tạ Tạ sau khi nói xong việc những bí mật trọng đại liên quan vận mệnh này, gắt gao nhìn thẳng Vu Lộc ở bên giả câm điếc, người sau hỏi: “Làm chi?”

Tạ Tạ cười lạnh nói: “Ngươi bớt ở đây giả bộ, Trần Bình An người ta có thể câu được cá, là dựa vào tích lũy kinh nghiệm tháng ngày, dựa vào người chậm cần bắt đầu sớm...”

Nói tới đây, Tạ Tạ hơi tạm dừng, khóe mắt thiếu niên phát hiện bị mình chọc một đao chẳng những chưa tức giận, ngược lại có chút cười ngây ngô, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói: “Nhưng Vu Lộc ngươi nếu không phải vì tu vi võ đạo, mới câu được những con cá kia, ta theo họ ngươi!”

Vu Lộc mỉm cười nói: “Ồ, ngươi là nói cái này à, ta cho rằng chút kỹ xảo đó, các ngươi ai cũng chướng mắt. Vũ phu giang hồ cái gì, nào đáng giá lấy ra nói. Ta năm đó ở đông cung, bởi vì thân phận thái tử, nhất định không thể tu hành phép trường sinh, cho nên cũng chỉ đành chạy đi lật xem các bí tịch võ học cất giấu trong cung, ta lúc trước từng nói, phụ hoàng ta kiêng kị là những câu ca dao kia, mà không phải một đứa con trai ăn no rửng mỡ đi làm quen võ đạo.”

Vu Lộc thu hồi ý cười, tự giễu từ đáy lòng: “Huống chi giang hồ và vũ phu tình trạng như thế nào, người khác không rõ, Tạ Linh Việt ngươi có thể không biết? Một hồ nước chân núi mà thôi, cá lớn bên trong có lớn nữa, có thể lớn tới đâu? Không nói nơi khác, chỉ nói Lô thị vương triều chúng ta trước đây, tu sĩ cảnh giới thứ chín không nhiều, nhưng cũng không ít nhỉ, nhưng võ nhân cảnh giới thứ chín thì sao, một người cũng không có. Cho nên ta lúc trước tập võ, thuần túy là quậy chơi, các ngươi có thể sẽ cảm thấy ta là đứng nói chuyện không đau lưng, nhưng ta vẫn muốn nói một câu, ở trong đông cung âm trầm không thú vị, nếu là có vị tiên sinh dạy học không cẩn thận đánh cái rắm, vậy cũng là chuyện hiếm lạ đáng giá thảo luận rồi.”

Tạ Tạ cười lạnh nói: “Ồ? Nghe giọng điệu ngươi, cảnh giới võ đạo còn không thấp nha.”

Vu Lộc thở dài, ánh mắt chân thành, lắc đầu nói: “Không cao, mới cảnh giới thứ sáu.”

Ánh mắt Tạ Tạ lộ ra một tia chấn động, sắc mặt hơi cứng ngắc.

Vũ phu tăng cảnh giới chú ý nhất là một bước một dấu chân, thường thường là tích lũy dày bùng nổ mạnh, phần nhiều là tông sư tài lớn trưởng thành trễ, như Đại Ly phiên vương Tống Trường Kính quái thai như vậy, nhìn khắp lịch sử cả Bảo Bình châu, đem hắn hình dung là trăm năm mới gặp một lần không khoa trương chút nào. Cho nên tu sĩ trẻ tuổi cảnh giới cao, người ngoài sẽ hâm mộ thiên phú, cơ duyên của hắn vân vân, xưng là thiên tài, sau đó liền cảm thấy thiên kinh địa nghĩa, bởi vì hai chữ thiên tài, có thể đủ giải thích tất cả.

Nhưng võ đạo lại khác.

Võ nhân mười bốn ngũ tuổi cảnh giới thứ sáu.

Là quái vật hàng thật giá thật!

Đừng quên, Lô thị thái tử Vu Lộc, ở đông cung sống an nhàn sung sướng, vô cùng có khả năng chưa bao giờ có chiến đấu sinh tử.

Đọc sách đọc ra một cái võ đạo cảnh giới thứ sáu?

Vu Lộc sau khi nhìn thấy ánh mắt cùng sắc mặt của thiếu nữ, đem một câu nói đã đến bên miệng yên lặng nuốt về trong bụng.

Xấp xỉ muốn chen thân cảnh giới thứ bảy, nhiều nhất ba năm năm nhỉ.

Vừa nghĩ đến cách gần như vậy với một gã võ phu cảnh giới thứ sáu, cả người thiếu nữ Tạ Tạ liền không được tự nhiên, luôn cảm thấy sẽ bị Vu Lộc bùng nổ hành hung, sau đó một quyền đập nát đầu mình.