← Quay lại trang sách

Chương 411 Tiểu sư thúc cùng tiểu cô nương

Chương 411

“Về phần Tạ Tạ cô nương à, hẳn là Lý Bảo Bình, Lý Hòe, Trần Bình An, Lâm Thủ Nhất.”

Thôi Sàm cuối cùng vươn ngón cái, chỉ về phía mình, “Còn ta, là Lý Hòe, Lý Bảo Bình, Lâm Thủ Nhất, Trần Bình An. Thích nhất Lý Hòe người ngốc có phúc của kẻ ngốc, bởi vì không có uy hiếp nhất đối với ta. Lý Bảo Bình tiểu cô nương rạng rỡ như vậy, đặc biệt giống ta loại người trong bụng toàn ý xấu này, sao có khả năng chán ghét? Nhìn cô bé đã ấm áp rồi, trong đầu thoải mái. Lâm Thủ Nhất, không phải không tốt, chỉ là loại thiên tài này, ta từng gặp thật sự quá nhiều, không nhấc lên nổi hứng thú.”

Thôi Sàm nheo mắt cười nói: “Vu Lộc không thích Lý Hòe nhất, là vì chán ghét loại tính cách kiếm miếng cơm ăn chờ chết đó, cảm thấy trên đời này sao có thể có loại quỷ lười được chăng hay chớ này, đương nhiên, còn có lôi thôi, không thích sạch sẽ. Thích nhất Lâm Thủ Nhất, là vì ngươi trong tiềm thức đem mình coi là thái tử điện hạ Lô thị vương triều, một quốc gia hưng thịnh, thì cần Lâm Thủ Nhất tài năng rường cột tích cực hướng về phía trước như vậy. Tạ Tạ nhìn như rất thân quen với Lâm Thủ Nhất, thường xuyên chơi cờ, ngược lại sắp ghen tị phát cuồng rồi, cùng là thiên tài tu đạo, vì sao Lâm Thủ Nhất người ta xuôi gió xuôi nước, mình lại phải gặp kiếp nạn này, vô cùng có khả năng từ đây đại đạo cách trở, vô vọng trường sinh?”

Vu Lộc lặng lẽ không lên tiếng.

Sắc mặt Tạ Tạ khó coi đến cực điểm.

Thôi Sàm cười to nói: “Như vậy vì sao chúng ta đều không thích Trần Bình An chứ? Nhưng vì sao bọn Lý Bảo Bình ba đứa nhỏ mới ra đời, hoàn toàn tương phản với chúng ta ba tên hồ ly lớn nhỏ tâm trí thành thục, ngược lại thích Trần Bình An nhất? Có phải rất trúc trắc hay không? Vu Lộc, Tạ Tạ, các ngươi ai đưa ra được đáp án chính xác trong lòng ta, ta liền cho các ngươi một món đồ hữu dụng.”

Tạ Tạ chậm rãi nói: “Bởi vì ba người bọn họ, quen mỗi khi gặp được nhấp nhô cùng lựa chọn, theo bản năng đều sẽ nhìn về phía Trần Bình An, bọn họ cảm thấy Trần Bình An làm việc công bằng nhất, hơn nữa nguyện ý trả giá. Mà Trần Bình An đối với ba người chúng ta mà nói, dứt bỏ quốc sư đại nhân ngươi mưu cầu tư nhân không nói, loại phàm phu tục tử nhìn như dễ ở chung, nguyện ý giúp mọi người làm điều tốt này, thật sự không đáng giá nhắc tới.”

Vu Lộc lắc đầu nói: “Trần Bình An, không dễ ở chung như vậy.”

Thôi Sàm chậc chậc nói: “Hai người các ngươi tám lạng nửa cân, thật sự là ngu xuẩn đáng yêu mà. Bằng không ta dứt khoát mai mối cho hai người các ngươi, trai tài gái sắc... Ồ không đúng, tạm thời là trai sắc gái tài, như thế nào?”

Vu Lộc và Tạ Tạ đều chưa đáp lời, bởi vì đều biết đây là câu nói đùa.

Hai ngón tay của Thôi Sàm vuốt ve một mặt dây ngọc bên hông, “Các ngươi căn bản không biết, Trần Bình An là một tấm gương, sẽ làm người bên cạnh, so với bình thường nhìn thấy điều mình không tốt rõ ràng hơn. Cho nên nếu sớm chiều ở chung với hắn, chỉ cần ai tâm cảnh bản thân có vấn đề, liền sẽ xuất hiện vấn đề. Từng có một nha đầu ngốc tên là Chu Lộc, đang yên đang lành ép vào tuyệt lộ. Nói cô ta ngốc, là vì ngu xuẩn mà không tự biết, làm chuyện xấu, trong lòng còn mơ hồ, cái này gọi là vừa ngu vừa hỏng. Cùng là nữ tử, so với vị nương nương kia của Đại Ly chúng ta, kém quá xa, vị nương nương kia của chúng ta á, nơi thông minh nhất là ở, ‘Ngươi cho rằng ta đã làm chuyện xấu gì, trong lòng bản thân ta không có tính toán sao’, năm đó chính là câu nói vô tâm này, khiến ta quyết định hợp tác với cô ta.”

Thôi Sàm chỉ về phía mình, “Dựa theo cách nói giấu giếm của vị đại chân nhân đạo gia nào đó, con người đều có hai sợi dây lòng, một thiện một ác, treo ở trong lòng chúng ta. Tựa như Trần Bình An cho rằng như vậy, có một số việc, đúng, nó chính là đúng, mà sai chính là sai, cho dù ngươi là ai tới làm, ai tới hỗ trợ giải thích, đều không thay đổi được.”

“Có ý tứ là, việc đời gian nan, là ở vì làm thành một việc tốt lớn, ngươi khó tránh được phải làm rất nhiều chuyện sai lầm nhỏ. Môn sinh nho gia, không muốn trái lương tâm, có thể ngay cả quan trường cũng không ở lại được, thậm chí ngay cả học cung thư viện cũng chưa chắc leo được cao, đến cuối cùng đành phải tránh ở trong thư phòng nghiên cứu học vấn, xa rời thực tế, đối với thế đạo bên ngoài luôn luôn cuồn cuộn tiến lên, là cực ít ích lợi. Có một số kẻ, ở lại lâu trong thư phòng, toàn thân khí tức cổ hủ mốc meo, không thể chịu được nhìn người khác có bất cứ tỳ vết đạo đức nào, động cái chỉ trích giáng chức, ngược lại đối với những nhân vật triều đình triệt để xấu xa kia thì lại bó tay không có cách nào cả. Đến cuối cùng, cũng chỉ có thể là thói đời ngày sau, lễ nhạc sụp đổ.”

Thôi Sàm không đi nhìn hai người như đang đăm chiêu, vươn ra một bàn tay, lau một cái ở trước người, đổi một bàn tay, ở chỗ thấp lại lau một cái, “Trên làm thiện dưới làm ác, lòng người hai sợi dây, dây thiện của Thôi Sàm ta, cực cao, hầu như ngang trời, cho nên trong mắt ta không nhìn thấy mấy người tốt, dây ác của Thôi Sàm ta, cực thấp, cho nên với ta mà nói, đều có thể kết giao cùng lợi dụng, không có bất cứ gánh nặng tâm lý gì. Hai người các ngươi, không thể so với ta cách xa như vậy, nhưng khoảng cách giữa hai sợi dây, cũng sẽ không nhỏ.”

Thôi Sàm thu tay trái, giữa ngón cái và ngón trỏ tay phải để ra một đoạn ngắn khe hở, cúi đầu nheo mắt nhìn hai ngón tay đó, “Dây thiện của Trần Bình An, rất thấp, cho nên làm việc tốt đối với hắn mà nói, là chuyện tự nhiên mà vậy, đây là căn nguyên hắn bị coi là người tốt tới mức nát bét, nhưng các ngươi phải biết, dây thiện thấp, không đại biểu hắn là thật sự dễ nói chuyện. Bởi vì dây ác của Trần Bình An, cách dây thiện rất gần, cho nên hắn đã nhận định một số sự tình, khi quyết định muốn đi làm, Trần Bình An sẽ cực kỳ quả quyết, ví dụ như... Giết ta.”

“Thật ra hai người các ngươi rất rõ, mặc kệ các ngươi khinh thường Trần Bình An như thế nào, các ngươi, đương nhiên còn có ta, đời này đều không thể làm bạn của Trần Bình An.”

Vu Lộc đột nhiên nói: “Ta có thể thử một phen.”

Khóe miệng Tạ Tạ nổi lên nụ cười lạnh.

Chỉ là khi khóe mắt nàng thoáng nhìn Vu Lộc kia ngẩng đầu lên, đối diện thiếu niên quốc sư, Tạ Tạ vừa nghĩ đến mình ở Hoành Sơn, đầu cành cây lớn, bị Thôi Sàm uy hiếp, không thể không đi chủ động tìm Trần Bình An, thô thiển giảng giải phương pháp võ đạo cho hắn.

Thiếu nữ có chút xấu hổ phát hoảng.

Ngay sau đó nàng liền lại nghĩ đến bóng người gầy yếu sừng sững đầu cành cây kia, đón gió mà đứng, gió mát trong núi từ từ.

Nàng đột nhiên có chút thương cảm không rõ lý do, mình cũng từng tâm cảnh không vết bẩn như vậy, tầm mắt vĩnh viễn nhìn về phương xa.

“Ta nói nhiều như vậy, lãng phí cả vại miếng, rốt cuộc là muốn biểu đạt cái gì đây?”

Thôi Sàm bắt đầu đậy nắp quan tài định luận, đứng lên, cười ha ha nói: “Ý tứ chính là nói, về sau hai tên ngu xuẩn các ngươi, đối với tiên sinh của Thôi Sàm ta, tôn trọng một chút phát ra từ phế phủ, biết không?”