← Quay lại trang sách

Chương 415 Tâm thần hướng tới

Chương 415

Thiếu niên từ nhỏ đã ở tầng dưới chót của phố phường vì sống sót mà gian nan sống, cho nên Trần Bình An nghĩ xa hơn nhiều hơn, biết càng nhiều chuyện xấu xa hơn, hắn không chút do dự nói: “Nếu thực có một ngày như vậy, bọn họ nếu mắng Bảo Bình, hỏi trước nắm tay của Trần Bình An ta.”

Trần Bình An quay đầu hướng tiểu cô nương cười nói: “Tiểu sư thúc trừ nắm tay, về sau còn có kiếm, cho nên nếu thực có một ngày như vậy, nhất định phải nói cho tiểu sư thúc, tiểu sư thúc cho dù xa cuối chân trời, cũng sẽ tới che chở ngươi!”

Lão nhân ngà ngà say nói: “Vậy nếu tiểu cô nương cảm thấy ngươi như thế nào cũng đánh không lại những người đó, sợ ngươi bị thương, cố ý không gọi ngươi, Trần Bình An ngươi sau chuyện mới biết được kết cục đáng thương, ngươi nên làm gì bây giờ? Việc đã đến nước này, không lẽ ngươi giết bừa giết bãi những người đọc sách đó một trận?”

Trần Bình An dừng bước, nhìn về phía tiểu cô nương, “Bảo Bình, ngươi là muốn tiểu sư thúc sau chuyện vì ngươi đại khai sát giới, bị người ta mắng chết đánh chết, hay là trước đó đường đường chính chính đi giằng co với người ta, chúng ta cùng nhau đối mặt bọn xấu xa đó, cho dù chết cũng chết đúng lý hợp tình, hơn nữa cũng không lưu lại chút tiếc nuối nào?”

Tiểu cô nương có chút kích động, “Tiểu sư thúc, nghe qua hình như vẫn là lựa chọn phía sau ổn hơn chút?”

Lão nhân cười ha ha, “Không có thê thảm như các ngươi nghĩ, người đọc sách vẫn là cần chút da mặt, phân sinh tử còn không đến mức, chỉ là sẽ có chút nhấp nhô mà thôi.”

Lão tú tài cuối cùng chậc chậc nói: “Trình tự vừa nói, tiểu tử nhanh như vậy đã dùng tới, học được là dùng ngay, lợi hại lợi hại.”

Trần Bình An cười nói: “Lão tiên sinh, ngươi dọa chúng ta sợ thì thôi, uống rượu giả say vì không trả tiền, có phải có chút quá đáng rồi hay không?”

Đầu lão tú tài trong nháy mắt lệch đi, tiếng ngáy như sấm.

Lý Bảo Bình còn có chút sợ hãi, bắt lấy tay áo Trần Bình An.

Trần Bình An nói giỡn: “Sợ cái gì, về sau ngươi đọc sách cho tốt, tranh thủ giảng đạo lý đã thắng bọn họ, nếu thế này còn không được, tiểu sư thúc từ hôm nay trở đi sẽ càng thêm cố gắng luyện quyền luyện kiếm, đến lúc đó tiểu sư thúc ngự kiếm phi hành, ‘Vù’ một cái từ ngoài vạn dặm tới bên cạnh ngươi, ngươi nghĩ, mọi người đều ngửa đầu, mở to mắt nhìn tiểu sư thúc của ngươi, không khác gì lúc ấy chúng ta nhìn thấy Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết, đến lúc đó ngươi sẽ nói với người ta, đây là tiểu sư thúc của ta đó, đẹp trai không? Lợi hại không?”

Tiểu cô nương dùng sức gật đầu, thoải mái cười to, nhảy cẫng lên, “Oa, đẹp trai đẹp trai!”

Tiểu cô nương đã bắt đầu khát khao một ngày đó đến, chẳng những không còn sợ hãi, ngược lại tràn ngập chờ mong của trẻ con, chờ tiểu sư thúc đạp phi kiếm, ‘Vù’ một cái từ chân trời góc biển nơi xa như vậy, đáp ở bên cạnh nàng, nói cho mọi người, hắn là tiểu sư thúc của mình.

Về phần sát khí cùng nguy hiểm một ngày đó chất chứa, Lý Bảo Bình nghĩ không nhiều, dù sao tiểu cô nương thông tuệ sớm nữa, cũng không thể ngờ được những sự lòng người hiểm ác trên sách chưa từng miêu tả, nàng cho dù nghĩ vỡ cái đầu nhỏ, cũng không nghĩ ra những mạch nước ngầm sôi sục kia, sát khí lạnh lùng tàn khốc giấu ở phía sau mũ cao đai rộng.

Tiểu cô nương trải đời chưa sâu, chỉ là đơn thuần lựa chọn toàn tâm toàn ý tin cậy một người.

Lão tú tài ghé vào trên lưng thiếu niên phía nhẹ nhàng vui vẻ ngủ nhiều, sở dĩ lựa chọn tiết lộ thiên cơ, chỉ sợ chính là quý trọng sự ngây thơ rất không dễ dàng gì có được này.

Lý Bảo Bình thấp giọng nhắc nhở nói: “Tiểu sư thúc, nếu đến lúc đó ngươi không cãi lại được người khác, ngươi lại đánh không lại người khác, chúng ta có thể chạy trốn.”

Trần Bình An cười nói: “Cái đó đương nhiên, chỉ cần ngươi đừng chê mất mặt là được.”

Sau đó Trần Bình An mang theo Lý Bảo Bình đi dạo mấy cửa hàng tạp hoá, đều mua giày mới tinh cho ba đứa nhỏ. Bản thân Trần Bình An không mua, cũng không phải keo kiệt đến mức đó, thật sự là không quen xỏ, lúc đi thử, cả người không được tự nhiên, quả thực ngay cả đi đường cũng không thể.

Ngoài ra còn mua hai bộ quần áo mới cho từng kẻ trong ba người, tiêu tiền như nước chảy, Trần Bình An nói không đau lòng khẳng định là giả, nhưng tiền nên tiêu dù sao cũng phải tiêu.

Lý Bảo Bình vẫn là chọn lựa quần áo đỏ thẫm, không đơn giản là bởi nhìn không khí vui mừng. Trần Bình An rất sớm đã từng nghe tiểu cô nương oán giận, hình như là lúc còn nhỏ có một vị đạo nhân vân du đi qua phố Phúc Lộc, từng bói cho ba huynh đệ Lý gia, trong đó lúc tính bát tự cho Lý Bảo Bình, nhắc tới tiểu cô nương về sau tốt nhất mặc quần áo màu đỏ, tránh được tai hoạ. Lý gia mấy năm nay mặc kệ cưng chiều tiểu khuê nữ này như thế nào, ở trên chuyện này không cho thương lượng, Lý Bảo Bình tuy càng lớn càng buồn bực, nhưng vẫn nghe theo, lần trước ở dịch trạm trấn Nến Đỏ thu được ba phong thư của người trong nhà, không có ngoại lệ, từ phụ thân đến Lý Hi Thánh, Lý Bảo Châm hai gã ca ca, toàn bộ nhắc nhở tiểu cô nương, tuyệt đối đừng đồ mới mẻ liền thay quần áo màu sắc khác.

Tiểu cô nương thường xuyên lén nói với Trần Bình An, về sau thấy đạo sĩ thối kia, nhất định phải đánh hắn một trận.

Lúc đi dạo cửa hàng, lão tú tài còn đang say bí tỉ ngủ khò khò, Trần Bình An cũng chỉ có thể cõng mãi, cũng may không nặng, đánh giá còn không đến một trăm cân (50 kg), Trần Bình An thật không biết lão tiên sinh như vậy, sao trong bụng chứa được nhiều học vấn như vậy?

Trên đường trở về khách sạn Thu Lô, hòm sách của Lý Bảo Bình đựng đầy, nhưng cả hành trình đã đi mấy ngàn dặm, tiểu cô nương nhìn càng thêm ngăm đen gầy yếu, nhưng bộ dạng rắn chắc, khí lực cùng tinh khí thần đều rất tốt, Trần Bình An ngược lại không lo lắng chút trọng lượng này sẽ làm bị thương thân thể xương cốt Lý Bảo Bình.

Đến ngõ Mây Trôi Nước Chảy kia, vẫn như cũ là cảnh tượng huyền diệu mây mù bốc hơi. Trần Bình An nhìn nhiều lần, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng, lão đạo mù sắp chia tay đưa tặng bức 《 Sưu Sơn Đồ 》, tuy trên đó vẽ thần tiên ma quái, cũng rất quái dị, nhưng còn không rung động lòng người bằng lập tức đặt mình trong đó.

Đến cửa khách sạn khắc hai vị môn thần vẽ màu cao lớn, lão nhân đột nhiên tỉnh lại, nháy mắt hai chân hạ xuống đất, sau lưng liền có thêm bọc hành lý, trong tay nắm một nén bạc. Lão tú tài nhìn hai đứa vẻ mặt mờ mịt, cười nói: “Thiên hạ không có bữa tiệc không tàn, ta còn cần đi rất nhiều nơi, cần đi mãi về phía tây, không thể tiếp tục trì hoãn ở đây nữa.”

Lão tú tài chậm rãi nói: “Trần Bình An, nửa tên Thôi Sàm kia, thiện ác đã phân, tuy không hoàn toàn, nhưng đại khái rõ ràng, về sau giao cho ngươi, ngôn truyền thân giáo (lời nói và việc làm đều mẫu mực), trong đó thân giáo trọng ở truyền miệng, đây cũng là nguyên nhân ta đem hắn đặt ở bên cạnh ngươi.”

Lý Bảo Bình nhíu mày nói: “Gã tên Thôi Sàm kia, là tên cực kỳ xấu xa nha, Văn Thánh lão gia ngươi sao luôn che chở hắn vậy?”

“Không có cách nào cả.”