← Quay lại trang sách

Chương 418 Lại giả bất thiện

Chương 418

Trần Bình An đem câu này ghi tạc toàn bộ trong lòng.

Nữ tử áo trắng đứng ở trong sân, cười nói: “Tiểu Bình An, nhất định phải chờ ta sáu mươi năm nha, còn có, đến lúc đó đừng biến thành một lão nhân tóc trắng xoá, thật sự là đại sát phong cảnh, cẩn thận ta không nhận ngươi gã chủ nhân này.”

Trần Bình An đứng lên, vừa muốn nói chuyện.

Nàng đã đi về phía hắn, vươn bàn tay, làm ra tư thế vỗ bàn tay để thề.

Trần Bình An vội vàng nâng tay lên cao cao.

Chỉ là bàn tay hai người, cuối cùng ở không trung giao nhau mà qua.

Thì ra nữ tử áo trắng đã tiêu tán không thấy nữa, cứ thế rời đi.

Trần Bình An ngồi về vị trí ban đầu, đột nhiên vỗ đầu, nhớ tới thanh kiếm gỗ hòe kia, đã quên hỏi nàng và Văn Thánh lão tiên sinh, bé gái áo vàng tránh ở trong kiếm gỗ kia rốt cuộc là cái gì!

————

Thôi Sàm uống trà ở một gian phòng bí mật của khách sạn Thu Lô, nhị đương gia của khách sạn, Lưu Gia Hủy, Lưu phu nhân đại danh đỉnh đỉnh ở cao tầng của quận thành, tựa như một tỳ nữ thấp kém, thật cẩn thận quan sát lời nói sắc mặt, cẩn thận đánh giá gã quốc sư Đại Ly biểu lộ thân phận này.

Tử Dương phủ chỗ nàng, vốn là quân cờ Hoàng Đình quốc bị Đại Ly mượn sức, minh ước này, là khai sơn tổ sư cực ít lộ mặt tự mình gật đầu cho phép. Tử Dương phủ từ trên xuống dưới, tự nhiên không dám có chút khinh thường. Đặc biệt là giống Lưu Gia Hủy loại đệ tử phái ra ngoài tự nhận đại đạo vô vọng này, đối với triều đình quan phủ loại tượng trưng quyền thế thế tục này sẽ đặc biệt để bụng.

Tuy nói Hoàng Đình quốc Hồng thị hoàng đế, trước nay kế thừa chế độ tổ tiên ưu đãi tiên gia, chỉ tiếc một cái Hoàng Đình quốc nho nhỏ, có thể khiến Linh Vận phái liên lụy cực sâu khăng khăng một mực, lại không có cách nào khiến Tử Dương phủ loại thế lực môn phái này nguyện trung thành, bởi vì hồ nước quá nhỏ, giao long dưới đáy nước hy vọng có được địa bàn càng thêm rộng lớn.

Tử Dương phủ so với cái Phục Long quan kia chỉ muốn một chữ “Cung”, dã tâm càng lớn hơn nữa.

Lưu Gia Hủy chưa ngu ngốc đến mức thiếu niên tuấn tú mi tâm có nốt ruồi tự giới thiệu, đã nguyện ý tin tưởng, lý do chỉ có một, là nam tử áo bào xanh kia đứng ở bên cạnh thiếu niên, biểu hiện so với nàng càng giống một hạ nhân hơn nữa.

Lưu Gia Hủy nghĩ không ra Hoàng Đình quốc có ai, có thể khiến vị thủy thần Hàn Thực giang tâm địa độc ác này cam tâm tình nguyện đảm nhiệm nô bộc.

Thôi Sàm sau khi thuận miệng hỏi tình huống bên trong Tử Dương phủ, đột nhiên cười hỏi: “Ngụy Lễ tên quận thủ đại nhân này, là tình lang của Lưu phu nhân à, về sau quá nửa sẽ trở thành đá chặn đường Đại Ly, nếu ta muốn ngươi hôm nay tự tay giết hắn, phu nhân có nỡ động thủ hay không?”

Đầu óc Lưu Gia Hủy trống rỗng, thân thể căng thẳng.

Thôi Sàm vui tươi hớn hở nói: “Xem dọa ngươi kìa, ta là loại người bổng đả uyên ương đó sao.”

Lưu Gia Hủy hơi nâng lên tầm mắt.

Chỉ thấy vị thiếu niên áo trắng kia tự mình gật đầu cười nói: “Đúng vậy, ta chính là loại người này.”

Lưu Gia Hủy khóc không ra nước mắt, sắc mặt trắng bệch.

Thiếu niên khoát tay, “rất biết nghĩ cho người ta” nói: “Nhưng muốn ngươi tự tay giết người, quá tàn nhẫn, huống hồ Tử Dương phủ hôm nay kết minh với Đại Ly, ta sẽ không để Lưu phu nhân cẩn trọng lo liệu phần gia nghiệp này khó xử, vị thuỷ thần lão gia này phía sau ta, vốn quan hệ bình thường với Ngụy đại nhân kia, do hắn tới giết là được.”

Lưu Gia Hủy dốc sức nhịn xuống nước mắt sắp tràn mi mà ra, cúi đầu, run giọng nói: “Quốc sư đại nhân, Ngụy Lễ nếu thật sự phải chết, ta tới giết là được! Không cần thuỷ thần lão gia động thủ.”

Thôi Sàm như thương trời xót người thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Nếu như vậy, Lưu phu nhân nhất định ghi hận trong lòng đối với ta và Đại Ly, không bằng như vậy, ngươi sau khi giết tình lang, ta lại để thuỷ thần lão gia giết ngươi, các ngươi ít nhất có thể làm một đôi vong mệnh uyên ương...”

Phụ nhân phong tình vạn chủng ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào câu hồn phách người ta kia tràn ngập sát khí nồng đậm muốn ngọc đá cùng vỡ.

Nam tử áo bào xanh nhẹ nhàng hướng phía trước bước ra một bước, nhẹ nhàng phát ra một tiếng cười nhạo.

Tầm cỡ Lưu Gia Hủy, trong mắt hắn không khác con kiến không biết lượng sức.

Phụ nhân đột nhiên bừng tỉnh, lùi lại mấy bước.

Thôi Sàm ngồi xếp bằng ngồi ở trên ghế cầm nhẹ nắp chén, nhẹ nhàng gạt sương mù nước trà, hương thơm mát phả vào mũi, có chút say mê nhắm mắt lại hít ngửi, sau đó chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm phụ nhân đang ở trong lòng chiến đấu nội tâm dữ dội, Thôi Sàm giãn mặt ra cười, chậc chậc nói: “Chúng sinh đều khổ, hữu tình là nhất. Xem ở trên phần chén trà ngon này, ta tha cho Ngụy Lễ là được, thật sự, không lừa ngươi.”

Thân thể phụ nhân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cố lấy dũng khí cuối cùng còn sót lại, rụt rè nghẹn ngào hỏi: “Quốc sư đại nhân, thật sự không lừa nô tỳ?”

Thôi Sàm buồn cười nói: “Lừa ngươi thú vị bao nhiêu chứ?”

Lưu Gia Hủy đương nhiên không dám tin là thật, một phụ nhân vốn cực kỳ khôn khéo nhất thời mất hồn mất vía.

Thôi Sàm tức giận nói: “Được rồi, đi ra ngoài đi, về sau nhớ rõ theo dõi kỹ Ngụy Lễ, đừng để hắn làm ra chuyện ngu xuẩn gì không có thuốc chữa, tương lai ngươi có thể làm Đại Ly cáo mệnh phu nhân hay không, Ngụy Lễ có thể ở quan trường Đại Ly thăng chức rất nhanh hay không, đều trông vào bản lãnh của Lưu Gia Hủy ngươi.”

Nói như vậy, Lưu Gia Hủy chợt nghe hiểu, nếu không loại ý tưởng thiên mã hành không đó của quốc sư Đại Ly, nàng là thật sự đuổi không kịp, cảm giác sợ hãi đã thẩm thấu đến trong xương cốt của nàng.

Không đơn giản là sợ một thiếu niên tâm tư khó dò, tựa như gầy yếu, mà là sợ đại quân Đại Ly đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, sợ quốc sư Đại Ly dưới một người trên vạn người.

Vừa nghĩ đến lần đầu gặp mặt hòa thuận, phụ nhân chỉ cảm thấy là một trò cười to lớn, còn yên tâm thoải mái thu hai ngàn lượng bạc của hắn.

Đó chỉ sợ là bạc phỏng tay nhất trên đời này.

Thôi Sàm thấy nàng còn ngẩn ra tại chỗ, lạnh giọng nói: “Lăn ra ngoài.”

Phụ nhân vội vàng cáo từ rời đi.

Đợi phụ nhân rời khỏi căn phòng bí mật, nam tử áo bào xanh hỏi: “Quốc sư đại nhân, thật sự không giết Ngụy Lễ?”

Thôi Sàm cười xấu xa, “Ngươi đoán?”

Nam tử áo bào xanh có chút to đầu, cười khổ nói: “Thật sự đoán không ra ý tưởng của quốc sư đại nhân, dù sao ta chỉ nghe lệnh làm việc.”

Thôi Sàm ‘Soạp’ một cái uống ngụm trà lớn, sau đó đậy nắp chén trà, cùng nhau đặt lên bàn, chậm rãi cho ra chân tướng, “Không giết, Ngụy Lễ với hà bá kia dưới trướng ta, là nhân tài Đại Ly ta về sau nguyện ý trọng dụng.”

Nam tử áo bào xanh lần này là thật sự có chút trở tay không kịp.

Trọng dụng Ngụy Lễ? Đây là vì sao? Một tên quan địa phương tứ phẩm Hoàng Đình quốc không có gia thế, có thể vào được pháp nhãn của quốc sư Đại Ly?