Chương 433 Sơn thủy như nước 1
Chương 433
Tiểu cô nương phất tay, chuẩn bị bỏ đi, "Lão tiên sinh, ta tên Lý Bảo Bình, là đệ tử vừa nhập học không bao lâu, ta cũng sẽ không trốn tránh trừng phạt, ta đã tìm hiểu toàn bộ quy củ một lần rồi, biết trong vòng ba ngày phải sao lục một thiên văn chương, đêm nay ta phải viết xong, quay về tự mình giao cho Hồng tiên sinh. Nếu ông không tin, có thể tự mình đi hỏi Hồng tiên sinh."
Lý Bảo Bình vỗ vỗ ngực, "Yên tâm, ta viết chữ còn nhanh hơn so với chạy bộ!"
Lão nhân dở khóc dở cười, nhanh chóng kêu tiểu cô nương một thân anh hùng khí khái lại, "Đạo lý còn không chưa nói xong đâu, ngươi đừng vội, nghe qua đạo lý của ta, coi như ngươi đã bị phạt rồi."
Hai tay Lý Bảo Bình đã bắt đầu làm ra tư thái chuẩn bị chạy đi, sau khi nghe vậy liền dừng động tác lại, trừng mắt to nói: "Lão tiên sinh ông nói đi, nhưng mà nếu đạo lý nói được không hay, ta vẫn nên trở về chép sách cho xong."
Lão nhân bị lời nói của nha đầu kia làm cho nghẹn họng, "Ngươi nghĩ a, chí thánh tiên sư đến từng tuổi đó mới dám làm như thế, nếu người bình thường chỉ quan tâm vui vẻ của bản thân, cái gì cũng không giảng quy củ, như vậy có tốt lắm không?"
Tiểu cô nương gật đầu nói: "Đương nhiên không tốt."
Lão nhân thoải mái cười to, "Đi đi, đạo lý của ta đã nói xong, ngươi cũng không cần chép sách nữa."
Lần này đến phiên Lý Bảo Bình sửng sốt, "Vậy là xong rồi?"
Tiểu cô nương nặng nề thở dài, nhìn vị lão tiên sinh này, muốn nói lại thôi, cuối cùng chắp tay, bắt đầu chuẩn bị chạy vội xuống núi.
Lão nhân bật cười, "Tiểu cô nương, ánh mắt vừa rồi của ngươi là ý tứ gì, là cảm thấy tuổi ta so với nhà tiên sinh Tề Tĩnh Xuân của ngươi tuy lớn hơn, ngược lại hiểu biết đạo lý lại không bằng hắn, đúng hay không?"
Lý Bảo Bình chậm rãi gật đầu, kiên quyết không gạt người, nếu lão tiên sinh đã nhìn thấu, cô đương nhiên sẽ không phủ nhận.
Lão nhân cười nói: "Vậy ngươi có biết hay không, mặt ta hơi già, Tề Tĩnh Xuân lại nhìn trẻ hơn tuổi, thật ra tuổi hắn so với ta còn lớn hơn! Cho nên học vấn của hắn so với ta càng cao hơn một chút, không ngạc nhiên."
Lý Bảo Bình vẻ mặt hoài nghi.
Lão nhân giống như có chút thẹn quá thành giận, "Lừa một tiểu cô nương như ngươi làm chi!"
Lý Bảo Bình không vội xuống núi, hai tay ôm ngực, đi vài bước về bên trái, lại di động vài bước về bên phải, ngẩng đầu nhìn lão nhân cao lớn, hỏi một câu khó hiểu, "Cho dù ông nhỏ tuổi hơn so với tiên sinh ta, cho nên học vấn thấp hơn, vậy vì sao tiểu sư thúc của ta, tuổi càng nhỏ hơn so với ông, học vấn vẫn là cao hơn so với ông nhỉ?"
Lão nhân chậc chậc nói: "Học vấn cao hơn so với ta? Ta đây thật không tin."
Lý Bảo Bình có chút vội, còn chăm chú suy nghĩ, sau khi thật cẩn thận nhìn quanh bốn phía, đưa một ngón tay nhỏ bé chặn lên trên miệng, thấp giọng nói: "Ta nói với ông, ông đừng nói với người khác."
Sau đó cô đưa tay lên đầu mình khoa tay múa chân một chút, "Nếu tiên sinh ta học vấn thực sự cao như thế nào, thì tiểu sư thúc của ta, học vấn ít nhất cũng cao cỡ này."
Lý Bảo Bình lại đưa tay khoa tay múa chân ở đầu vai mình một chút, cuối cùng chuyển qua bên tai mình, "Đợi cho tiểu sư thúc trên đường về nhà, nhận thức thêm một ít chữ, học vấn sẽ nhanh chóng thế này cao!"
Lão nhân trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng chỉ có thể nói phụ họa: "Vậy tiểu sư thúc của ngươi thật lợi hại, thật lợi hại!”
Lý Bảo Bình mạnh mẽ gật đầu, "Còn không phải sao! Tiểu sư thúc của ta lợi hại vô cùng!"
Lão nhân đột nhiên cảm khái nói: "Lợi hại quá, lợi hại quá, lợi hại, tương lai có thể bảo vệ cho tiểu Bảo Bình của chúng ta."
Thần sắc Lý Bảo Bình có chút ảm đạm, cố nặn nụ cười, vù một cái liền lao đi thật xa, vừa chạy vừa quay đầu phất tay cáo biệt, "Ta đi đây, ta cảm thấy lão tiên sinh ông học vấn thật ra cũng không tệ, cao thế này…”
Tiểu cô nương muốn đưa tay lên khoa tay múa chân một chút, nhưng chạy quá mau, người không ổn định, cứ như vậy ngã lăn đùng trên đất, sau đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng đứng dậy, dùng tốc độ nhanh hơn chạy xuống núi.
Lão nhân cao lớn vỗ vỗ bên hông, thước "Quy củ" theo đó hiện ra nguyên hình, nhìn bóng người màu đỏ càng lúc càng nhỏ kia, lão nhân thở dài, "Tĩnh Xuân, sớm biết nên gặp thiếu niên kia một lần."
————
Đông Hoa Sơn có một hồ nước nhỏ, hồ nước trong suốt thấy đáy, trồng đầy ắp hoa sen, chỉ là trời mới vào đông, lá hoa đã khô, có vẻ tiêu điều.
Có thiếu niên cao lớn cầm trong tay một cần câu lục trúc, ngồi bên bờ thả câu, thỉnh thoảng có người chỉ trỏ, nhưng lại không có người nào tới gần bắt chuyện.
Cuối cùng có một cô gái dung mạo xấu xí da ngăm đen đi tới đứng bên cạnh thiếu niên, "Câu cá thú vị chứ?"
Vu Lộc gật đầu cười nói: "Thú vị a."
Tạ Tạ hỏi: "Thú vị ở chỗ nào?"
Vu Lộc cười đưa ra đáp án, "Cá mắc câu sẽ vui vẻ, cho dù cuối cùng cá xổng mất, vẫn cứ vui vẻ."
Tạ Tạ mơ hồ có chút tức giận.
Vu Lộc chăm chú nhìn mặt hồ, nhịn cười, một câu nói toạc ra thiên cơ, "Được rồi, ta nói thật, ta đang tập võ đó."
Vu Lộc chậm rãi giải thích: "Không nói đến cầm cần câu, chỉ nói tư thế ngồi này của ta là có chú ý. Phải ngồi tĩnh như sơn nhạc, động như giang hà. Sau khoảnh khắc con cá thật sự cắn câu, cả người ta động tĩnh chuyển hoán, chỉ trong nháy mắt, phù hợp huyền cơ trong khoảnh khắc đạo gia âm dương điên đảo. Sách bí tịch võ học có viết rằng, hễ tĩnh thì không nơi nào không tĩnh, hễ động trăm xương cốt cùng hòa hợp. Cho nên ta câu cá như vậy, có thể nhu gân cốt, sung nguyên khí."
Tạ Tạ nửa tin nửa ngờ.
Vu Lộc từ đầu tới đuôi không hề nhìn cô gái, "Ngươi muốn nói ta cũng chưa từng luyện võ, không có sai, ta chưa từng luyện tập tư thế quyền thung, nhưng ngươi muốn nói ta luôn đang tập võ, cũng không sai, khi ta ăn cơm, khi ta ngủ, khi ta đi đường, còn có hiện tại khi ta câu cá, đều suy nghĩ đến những thứ trong võ thuật bí tịch. Xuất thân tốt, có lợi thế là bí kíp ngay trong nhà, cho dù có thể phẩm lộc không được cao, nhưng tuyệt đối không có nhiều chỗ sai lầm, hơn nữa trong rất nhiều quyền pháp kiếm kinh, rất nhiều chỗ nhìn như tự mâu thuẫn, thật ra học vấn lớn nhất, đặc biệt làm cho người ta si mê."
Tạ Tạ ngồi trên đất, ôm lấy đầu gối, nhìn phía cần câu mảnh dài kia, "Ngươi không đi lên núi tu hành, rất đáng tiếc."
Vu Lộc tủi thân và uất ức nói: "Này này này, Tạ cô nương, ngươi đừng xát muối vào vết thương như vậy chứ a."
Tạ Tạ trầm mặc một lát, nói: "Rốt cuộc sống những ngày thái bình, trong đầu ngược lại không an ổn. Ngươi thì sao?"
Cô gái tự hỏi tự đáp, "Vu Lộc ngươi khẳng định ở đâu cũng không sao cả, điểm này, ta xác thực xa xa không bằng ngươi."
Vu Lộc đột ngột bất ngờ quay đầu, lắc đầu nói: "Ta thích những khi một mình đối diện với đống lửa gác đêm."
Tạ Tạ nghi hoặc nói: "Vì sao?"
Vu Lộc một lần nữa quay đầu, nhìn chằm chằm mặt hồ, "Không biết a, chỉ thấy thích thôi."
Tạ Tạ cười nói: "Vậy ngươi có thích cô ấy hay không, nữ tử thiếu chút nữa trở thành Thái tử phi kia?"
Vu Lộc đầu tiên là mặt không chút thay đổi, rồi nhanh chóng nhoẻn miệng cười, không trả lời vào câu hỏi: "Tạ cô nương, ở trong này, chúng ta phải nói chuyện hành động cẩn thận."
Tạ Tạ ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Ban nãy Lý Hòe đi tìm ta, khoe khoang cây ngọc trâm của hắn, sao ngươi lại không có?"
Vu Lộc mỉm cười nói: "Ngươi cũng không có mà, ta cảm thấy không hề kỳ quái a, nhưng ngươi mà không có thì không đúng rồi, một đại cô nương xinh đẹp như vậy mà."
Tạ Tạ mặt tối sầm nghiêm giọng: "Xin thận trọng ngôn từ!"