Chương 443 Thu thú thì phân
Chương 443
Con trai của Đại tướng quân Phan Mậu Trinh, vốn là một thiếu niên quái gở không giao tiếp với ai, tìm được Lâm Thủ Nhất đã khỏi hẳn, đụng độ rồi bị người sau một tay dùng lôi pháp đập trúng, một quyền đánh cho Lâm Thủ Nhất bay ngược đi ra ngoài, lần này thật sự làm Lâm Thủ Nhất bị thương nặng, nôn ra máu không ngừng, thật vất vả mới giãy dụa đứng dậy, lại bị thiếu niên họ Phan một quyền đánh trúng đầu, té rớt xuống đất như diều đứt dây, mầm mống tử đệ của Đại Tùy tướng quân ra tay quả quyết như sa trường hãn tốt còn không quên nhổ một bãi nước miếng lên trên người Lâm Thủ Nhất.
Nhóm tiên sinh dạy học của tân thư viện Sơn Nhai lúc này mới bắt đầu nhúng tay vào, không cho phép bất luận kẻ nào lén lút ẩu đả.
Nhưng mà Tạ Tạ, cô gái có cái tên cổ quái, cô nương ngăm đen dung mạo tầm thường ít cười ít nói, thậm chí còn chưa đi thăm Lâm Thủ Nhất, ngay hôm đó trực tiếp đi tìm thiếu niên họ Phan, đánh cho người sau thất khiếu đổ máu, chỉ có thể nhanh chân chạy trốn, nếu không có một vị phu tử vội vàng ra tay, ngăn trở cô gái truy kích, chỉ sợ thiếu niên vốn tinh thông võ đạo đã bị biến thành một con ma ốm.
Rốt cuộc trò khôi hài càng ngày càng nghiêm trọng này, sau khi một vị đệ tử thư viện xuất hiện, cuối cùng cũng có dấu hiệu thu quan.
Người đệ tử thư viện này là một nhân vật truyền kỳ, xuất thân Hàn tộc, mới hơn hai mươi tuổi đã được công nhận có đủ học thức để đảm nhiệm trợ giáo cho thư viện, lúc trước hắn rời khỏi Đại Tùy, chính là đi về phía Quan Hồ thư viện, thông qua cộng đồng khảo hạch gồm quân tử nổi danh nhất châu, đạt được danh hiệu người tài Nho gia chính thức, lần này quay về Đại Tùy, có thể nói thắng lợi trở về, áo gấm về nhà.
Triều đình Đại Tùy đặc biệt phái Lễ bộ hữu Thị Lang ra khỏi thành mười dặm, tự mình nghênh hồi vị người tài nho gia tuổi còn trẻ này, càng làm cho người ta cực kỳ hâm mộ không thôi, hoàng đế bệ hạ để cho một vị đại điêu tự trong cung tặng một bộ văn phòng tứ bảo giá trị liên thành cho vị lương đống triều đình tương lai Đại Tùy để thể hiện khen ngợi và khuyến khích.
Cho nên học sinh thư viện tên Lý Trường Anh này mang theo thân phận người tài cùng thưởng vật hoàng đế Đại Tùy ngự ban đi vào Đông Hoa Sơn.
Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi lên núi nhập viện chính là tìm Lý Hòe xin lỗi.
Sau đó là thăm Lâm Thủ Nhất đang dưỡng bệnh trên giường, cuối cùng là đứng ở trước mặt cô gái Tạ Tạ, nói hai bên không được hành động theo cảm tình, thư viện Sơn Nhai chung quy là nơi để học.
Sau khi Lý Trường Anh rời khỏi, Tạ Tạ từ đầu tới đuôi không nói được một lời.
————
Hoàng đế Đại Tùy cũng không lấy quân chủ cần chính để danh chấn nhất châu, đại để mà nói, thanh danh không nổi, không hùng tài vĩ lược bằng hoàng đế Đại Ly, không văn thải phong lưu bằng Nam Giản quốc quân vương, thậm chí không nổi tiếng bằng Lô thị hoàng đế đã vong quốc, nhưng Đông Bảo Bình châu luôn luôn là phía Nam dồi dào, phương Bắc hoang vắng, Đại Tùy ở phương Bắc xem như riêng một ngọn cờ, đến ngay cả quyền quý Nam Giản quốc đều nguyện ý thường xuyên lui tới, đệ tử Cao thị Đại Tùy cũng là khách quen của thư viện Quan Hồ.
Đại Tùy hoàng đế hầu như rất ít khi lâm triều xong kêu các quan lớn bên trong lục bộ ở lại Để Trụ Đại Tùy, mời dự họp tiểu triều hội ở Dưỡng tâm trai, nhưng hôm nay là ngoại lệ, nhưng phần đông tướng tướng công khanh bên trong Lễ bộ Thượng Thư đều biết rõ trong lòng, xem ra cơn phong ba thư viện kia, đã đến mức chính hoàng đế bệ hạ phải tự mình hỏi tới.
Cho nên lão nhân thấp bé kiêm nhiệm sơn chủ thư viện kia, trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt, vị thiên quan đại nhân Lục bộ nha môn đệ nhất nhân này, cùng bạn tốt nơi triều đình dắt tay nhau mà đi, trên mặt không thấy thần sắc kích động gì. Lễ bộ Thượng Thư dáng người thấp bé nhưng quyền cao chức trọng có thể định liệu được trước, nhưng mà Hàn lão Trụ Quốc nằm bên trong vài vị "đương sự", sắc mặt cũng không có gì tốt đẹp.
Tiểu triều hội diễn ra không lạnh không nóng, thậm chí còn không sôi nổi bằng hai chậu than nhỏ rực cháy đỏ lửa trong phòng, nhưng hoàng đế bệ hạ nêu ra một ít công việc đại triều hội chưa định, hâm lại cơm nguội mà thôi, các vị đang ngồi tu hành ở quan trường hơn nửa đời người, mọi người đối với loại triều chính sự vụ tầm thường này, sớm đã quen thuộc trong lòng, rất nhanh chóng theo thứ tự thông qua quyết nghị, tin tưởng rất nhanh thôi tin tức sẽ nhanh chóng từ kinh thành truyền đạt đến địa phương.
Đợi cho đại sự đã định đoạt xong, hoàng đế bệ hạ uống chén canh hạt sen còn ấm, mọi người đều tinh thần phấn chấn lên, biết vở kịch quan trọng nhất cuối cùng cũng tới rồi.
Hoàng đế bệ hạ đặt chén xuống, nhìn quanh bốn phía, cười nói: "Thế nào, các vị ái khanh, đều đang chờ xem trò cười của quả nhân?"
Hàn lão Trụ quốc tuy tuổi tác đã cao, nhưng càng già càng dẻo dai, tinh thần quắc thước như xưa, ngồi ngay ngắn trên ghế, không giận tự uy, nhưng mà lúc này cũng có chút khó xử, còn Hoài Viễn Hầu gia tầm chừng ba mươi tuổi lại càng ngồi không yên trên ghế, những hậu nhân Đại Tùy công huân thừa kế công hầu tước vị giống hắn, tình hình chung đều lánh xa dần tầm nhìn của triều đình, trừ những hạng mục công việc trọng đại, cực ít chủ động tham gia lâm triều, đây là quy củ quan trường ước định mà thành, nhưng mà hôm nay mấy vị đại lão nơi Hàn lão Trụ quốc đều tốt bụng truyền tin cho hắn, nói hắn tốt nhất tham gia lâm triều hôm nay, đỡ phải đến lúc đó xảy ra chuyện gì lại không có cơ hội biện giải.
Hoàng đế Đại Tùy nhìn thấy vài đại thần đồng loạt muốn đứng dậy thỉnh tội, cười đưa tay hạ xuống ngăn mọi người lại, "Không cần đứng dậy, ngồi nói chuyện là được, quả nhân hôm nay không phải khởi binh vấn tội, chỉ là muốn biết một ít chuyện nghe như tin đồn bậy. Các ngươi không biết, kể cả Huyên nhi, gần nhất mỗi ngày mọi người đều tán gẫu ở phòng khuyến học này, việc học rối tinh rối mù, làm hại tổng sư phụ của bọn họ oán giận không thôi, tức giận đến muốn đưa thẳng bọn họ đi thư viện Sơn Nhai đọc sách cho xong."
Lễ bộ Thượng Thư vóc dáng nhỏ nhất cũng là chức quan cao nhất chậm rãi đứng dậy, kể sợ lược lại những gì đã xảy ra, kể rất công bằng không thiên vị ai.
Đại Tùy hoàng đế cười hỏi: "Là Mao lão đích thân mở miệng, nói không đi quản bọn nhỏ đùa giỡn?"
Lễ bộ Thượng Thư gật đầu nói: "Quả là như thế."
Đại Tùy hoàng đế ừ một tiếng, "Quả nhân đã biết."
Sau đó hắn liền lâm vào trầm tư.
Trên thực tế trọng thần Đại Tùy đang ngồi, không có người nào ngây thơ đến mức nghĩ hoàng đế bệ hạ thật sự cái gì cũng không biết rõ, thực sự cho rằng điệp báo Đại Tùy chỉ ngồi không?
Chỉ mỗi ứng phó Đại Ly tử sĩ, gián điệp thẩm thấu, Hộ bộ Đại Tùy hàng năm bí mật chi tiêu, phải nói là tiêu tiền như nước chảy vậy, chỉ là không có tiếng vang mà thôi.
Trên thực tế nếu lúc ấy Lô thị hoàng đế nghe theo Đại Tùy khuyên bảo, chẳng phải tự phụ, tin tưởng điệp báo Đại Tùy cung cấp tin tức, sớm có chuẩn bị, mặc dù giang sơn Lô thị bị diệt, kết cục không thể thay đổi, nhưng mà tuyệt đối không thể nhanh như vậy, nhanh đến toàn bộ quan văn nho nhã Đại Tùy, đều nhịn không được chửi ầm lên con mẹ nó trong triều đình Lô thị toàn là phường giá áo túi cơm.
Quan văn còn như thế, càng miễn bàn tới võ tướng Đại Tùy.