Chương 456 Thẳng thắn
Chương 456
Vị tiên sinh kia cười cáo từ rời đi, không quấy rầy người một nhà đoàn tụ.
Sau khi vị tiên sinh dạy học nho nhã lễ độ kia đi rồi, phụ nhân nhất thời như trút được gánh nặng, ôm cổ Lý Hòe, nức nở nói: " Hòe Tử nhà chúng ta sao lại vừa đen vừa gầy như thế này, ai u, mẫu thân muốn nát hết tâm can, đều tại cha con, bao nhiêu tuổi rồi, đã đi tới địa phương thật xa, đột nhiên nói không an tâm về con, sợ con không có tiền ăn cơm, sợ con sinh bệnh không có ai chăm sóc, chúng ta bàn tính với nhau, suy nghĩ thấy vẫn nên đến thư viện để thăm con..."
Hán tử dáng người thấp bé rắn chắc tựa như một khối sắt cứng đen nhánh lúc này còn gánh trên lưng một bọc hành lý như trái núi nhỏ, gãi gãi đầu, sắc mặt lúng túng nói: "Ta chỉ nói một câu, nói không biết Hòe Tử ở thư viện Đại Tùy có được ăn chân gà không, mẹ và tỷ tỷ con đã khóc òa lên, khuyên như thế nào cũng vô dụng, sau đó mẹ con bọn họ liền..."
Phụ nhân bị vạch trần chân tướng ngồi trên đất, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn nam nhân của mình, "Cút mau, ông nói nhiều thế, nếu ông không nhớ Hòe Tử thì tự đi xuống chân núi đợi đi."
Nam nhân ngây ngô cười, đương nhiên không dời bước.
Phụ nhân ngồi ở trên đất, sờ sờ đầu và cánh tay nhỏ nhặn mềm mại của nhi tử bảo bối nhà mình, đau lòng nói: "Sao mà gầy quá vậy nè, có phải ăn không no ngủ không tốt hay không?"
Lý Hòe lập tức hào khí đầy người, nhếch miệng cười nói: "Ăn ngon ngủ ngon, thật sự rất tốt. Mẫu thân, nói cho người biết, lần này đến thư viện Đại Tùy để học, con đi theo sau bọn Trần Bình An, tự mình một đường đi tới đây! Đi rất xa, mấy ngàn dặm đó, từ nhà cũ của chúng ta, trước tiên đi đến Kỳ Đôn Sơn, Hồng Chúc Trấn, Tú Hoa Giang, ải Dã Phu nơi biên cảnh, lại đi xuyên qua Hoàng Đình quốc... Nhìn thấy chưa?"
Đứa nhỏ lui về phía sau một bước, nâng lên một chân, "Giầy rơm, Trần Bình An bện cho con, vừa rắn chắc vừa thoải mái, sau đó con muốn tự mình học làm nhưng Trần Bình An không cho. Mẫu thân, người đoán xem con đã đổi bao nhiêu đôi giầy rơm?"
Vấn đề này vừa được đưa ra, hoàn toàn khiến cho phụ nhân không chịu được nổi, khóc bù lu bù loa, nữ nhi Lý Liễu nhanh chóng ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng cầm tay mẫu thân.
Lý Hòe cũng có chút hoảng thần, không biết điều này sao lại khiến cho mẫu thân thương tâm. Đứa nhỏ tinh quái vội vàng thu hồi giầy rơm, tròng mắt bắt đầu xoay tròn, chuyển động hẳn lên, đột nhiên nghĩ ra cách, lớn tiếng nói: "Mẫu thân, đến phòng ở, con cho mọi người xem thứ tốt giống vậy!"
Đến học xá của Lâm Thủ Nhất, Lý Hòe bốp một cái đặt rương sách nhỏ bằng lục trúc lên bàn, học Lý Bảo Bình hai tay ôm ngực, liếc mắt nhìn tỷ tỷ Lý Liễu một cái, lại học cách nói chuyện của thiếu niên áo trắng mi tâm có nốt ruồi, đắc ý dào dạt mà nói: "Sao hả, riêng sách nhỏ của ta đó, có đẹp không nè? Hâm mộ không nào?"
Lý Hòe không ngơi nghỉ, thuần thục đeo rương sách nhỏ lên vai, đứa nhỏ mang giầy rơm lưng đeo rương trúc đi vòng quanh cái bàn, khiến Lý Liễu nhìn thấy vừa xót thương vừa buồn cười, vội vàng giúp tháo rương sách xuống để lại trên bàn, nước mắt từ hốc mắt nàng tử nhẹ nhàng rơi quanh, trên gương mặt trái xoan trắng trẻo tràn ngập ý cười ôn nhu, nụ cười của cô gái thanh tú tựa như nước sông ấm áp mùa xuân.
Hán tử đột nhiên hỏi: "Trên đường đi, không bị người ta khi dễ chứ?"
Lý Hòe lắc đầu cười nói: "Không có."
Phụ nhân vừa nghe như thế liền lên cơn túc giận, "Con bị người ta khi dễ thì sao hả, ông lúc nào cũng cam chịu uất ức, ở nhà cũ lần nào con chịu ấm ức, không phải người làm mẹ này đi mắng trả, ông có thể làm gì?"
Hán tử rụt cổ nói nhỏ giọng: "Đó không phải là ở quê nhà sao, hàng xóm láng giềng, phần lớn tâm địa không xấu, không thể tổn thương hòa khí, đến cuối cùng vẫn là tức phụ như bà khó mà sống được."
Phụ nhân vỗ cái bàn, "Còn dám cãi lại! Lý Nhị ông muốn tạo phản a? Vừa mới đi ra khỏi nhà, nhìn thấy nhiều điều mới lạ, liền muốn vứt bỏ gia cang, đổi lấy một tức phụ trẻ tuổi xinh đẹp khác?"
Hán tử bất đắc dĩ nói: "Sao lại vậy được.”
Phụ nhân giận dữ, "Đó là ngươi có gan nghĩ không có gan làm, biết nữ tử khác căn bản không đếm xỉa tới ngươi. Lần trước chúng ta gặp gỡ yêu tinh chân dài kia, ăn mặc ngoài sức tưởng tượng, vừa thấy sẽ biết không phải người đứng đắn gia, ngươi còn không lén nhìn? Thật sự là mất mặt xấu hổ, đàn bà thối ngực ngay cả hai lạng thịt còn không có, cũng dám so tư sắc cùng lão nương?"
Hán tử muốn nói lại thôi, ngồi ở trên đất than thở, sầu a.
Lão yêu bà trên núi nọ nhìn thì rất trẻ tuổi, thật ra tuổi tác đã bảy tám trăm năm, tốt xấu cũng coi như yêu tu cửu cảnh đắc đạo xưng bá nhất phương, nếu ta không liếc mắt nhìn ả một cái, để cho ả hiểu được nặng nhẹ lợi hại, ả sẽ muốn giết người ăn thịt. Nếu hai mẹ con các ngươi không ở bên cạnh, ta đã sớm một quyền đánh giết cho xong.
Nhưng này những lời chướng khí mù mịt, hắn nào dám nói ra với tức phụ nhà mình.
Hán tử ngồi trên đất, vẫn quên tháo bọc hành lý xuống, cho nên tựa như đang dựa vào một ngọn núi nhỏ.
Phụ nhân giận dữ hét: "Còn không mau lấy đồ đạc ra nữa, sao hả, không nỡ đưa cho con? Giữ lại cho hồ ly tinh bên ngoài hả!"
Lý Nhị vội vàng đứng dậy, vội vàng mở bọc hành lý ra, đặt một đống đồ ăn, quần áo, sách vở lên trên bàn.
Lý Hòe tò mò hỏi: "Chúng ta có tiền như vậy sao?"
Phụ nhân cười giải thích nói: "Cha con người ngốc có phúc của người ngốc, chúng ta lần này đi xa nhà, trên đường cha ngươi tìm được một ít thảo dược, cầm đi bán, trị giá không ít tiền, mẫu thân vẫn là lần đầu tiên thấy vàng đó, ánh vàng rực rỡ, nhìn khiến cho lòng người ta vui mừng, hôm nay mẫu thân cũng có tích góp chút của cải, nhưng tiểu tử con trước tiên đừng nhớ tới, tiền đó để dành tương lai cưới vợ cho con."
Lý Hòe nhìn tỷ tỷ vẫn ngồi ở bên cạnh không nói lời nào, "Trước tiên làm đồ cưới cho tỷ của con, con còn chưa vội."
Phụ nhân thở phì phì nói: "Khuê nữ gả đi rồi như bát nước hất đi, sinh ra đã phải tốn tiền rồi, còn đưa cho nó làm chi?"
Cô gái đã quen cảnh này, không tức giận chút nào, từ nhỏ nàng đã tính khí tốt, biết nhẫn nhục chịu đựng, điểm này giống như cha nàng, hoàn toàn không giống Lý Hòe, một nhà bốn người, sống nương tựa lẫn nhau, con trai giống mẹ, nữ nhi giống cha, cũng rất thú vị.
Lý Hòe lắc đầu nói: "Mẹ, người nói như vậy, về sau tỷ của ta cho dù gả cho người tốt, như thế nào cũng sẽ bị khinh bỉ. Mẹ chính là vận khí tốt, tìm được cha con người thành thật như vậy, cái gì cũng theo mẹ, bằng không với mấy người cậu của bọn con, nếu thực sự mẹ bị cha ức hiếp, nhà mẹ đẻ có nương tựa được không? Vậy sẽ là tức giận càng thêm tức giận, có thể vì tức giận mà đổ bệnh. Mẹ, con nói đúng không?"
Phụ nhân bị nghẹn không nói ra được lấy nửa lời.
Cô gái mím môi, vụng trộm cười.