← Quay lại trang sách

Chương 464 Lại 1 năm nữa 2

Chương 464

Một góc đền miếu vang lên tiếng chuông, tiếng phạn đều đều; một Đạo quan hương lư nổi khói tím dày đặc, hương hoả ngưng thành một đại phù lục; một cây cầu hình vòm, có bạch giao đang cuốn lấy cây cầu, thò đầu ra ở chỗ lan can...

Trong Hoàng cung có Long Bích Trận Pháp, bảo hộ long tôn long tử Cao thị Đại Tuỳ, ngoài Hoàng Cung, thì lại có một đại trận Khí Tượng Vạn Thiên, trải qua hàng trăm năm vận hành và tích luỹ của Đại Tuỳ, dùng để bảo vệ sự an nguy của toàn bộ kinh thành, có thể chống chịu sự uy hiếp công phá tương đương thế lực trên núi.

Một khi toà Hộ Thành Đại Trận này mở ra, có thể sai khiến mọi Luyện khí sĩ và Võ phu thuần tuý trong kinh thành, bị Long khí Cao thị áp chế, bị rớt một hai cảnh giới, giả thiết một luyện khí sĩ thượng ngũ cảnh, muốn phá hoại đại luật kinh thành Đại Tuỳ, dù cho cuối cùng bị hợp lực trảm sát, thì xung kích gây ra cho kinh thành, vẫn nặng nề tới mức Đại Tuỳ không thể chấp nhận được.

Nhưng nếu đối diện với một Tu Sĩ bị áp chế tới thượng ngũ cảnh, có thể dễ dàng thấy là, kinh thành Đại Tuỳ khắp nơi đều có nhiều du nhận, cho dù mọi người đều rớt cảnh, nhưng kiến nhiều chết voi, sức phá hoạt của một thập cảnh, mặc ngươi liều mạng cũng không sao, đả thiên đả địa không chừa đường lui, kinh thành Đại Tuỳ vẫn vững chãi không có gì đáng ngại.

Chuyện trận pháp áp ảnh, giống như đặt trận ải trên cầu Trường Sinh, khiến Luyện khí sĩ và Võ nhân lưu chuyển trở ngại, bắt buộc phải giảm tốc độ.

Ban đầu Lệ Châu Động Thiên lơ lửng trên bản đồ của Đại lệ, do Thánh nhân tứ phương liên thủ đả tạo thành, hiệu xưng cấm tuyệt mọi thuật pháp thần thông trong Tiểu Động Thiên, một khi cường hành thi pháp, phản phốc cực đại, ban đầu Tiệt Giang Chân Quân Lưu Chí Mâu cũng chỉ là suy diễn một hai, nào ngờ bị cắt giảm tuổi thọ cả chục năm, uy lực trận pháp thật không thể coi thường.

Lệ Châu Động Thiên quả nhiên là tổ sư phụ của loại trận pháp này.

Lão Thần Quan sau khi đứng dậy, song quyền trùng trùng hỗ kích một lần, mặt mày giận dữ đáng sợ: “Đến đây!”

Hoàng Cung Long Bích Trận Pháp bao trong mình chín giao long hư vô kim sắc, tràn sang vị trí của thần quan từ mọi hướng, giao long nào cũng bừng bừng kim quang, sau đó biến thành một tiểu xà kim sắc chỉ bằng ngón tay, xuyên quan thất khấu của Lão thần quan, nhập vào thần hồn, hoà thành một thể.

Lão giả nhanh chóng biến tác thành một thần linh kim sắc đến từ thiên đình thượng cổ, bước lớn tới động quật ở trên tường cao, mỗi bước đi đều dẫm lên gợn sóng kim sắc, hắn không hề khom lưng cúi đầu, mà trực tiếp dùng tay đập nát bức tường, đi thẳng vào trong, trở lại quảng trường Anh Hùng Điện.

Văn thần võ tướng, phò tá quân chủ, là vì phù long, tầm nội thị thần quan, thì phò vua kém một cấp, hai bên đều có một loại cảm ứng với đế vương long khí, nhưng giống như vị thần quan kinh thành Đại Tuỳ này, có thể điều khiến Long khí Cao thị đường đường chính chính, sử dụng cho bản thân, chính là đặc ân đời đời, những Luyện khí sĩ và Võ đạo tông sư ở quanh hoàng cung, chỉ biết nhìn nhau, ánh mặt vô cùng kinh sợ.

Hiển nhiên trong đó ẩn chứa những bí mật tày trời không thể nói ra.

Lão thần quan nghiêm mặt nói với hán tử ngoại hương kia: “Tái chiến thì sao?!”

Nếu nói trước kia hắn là Đại Tuỳ kỳ đãi chiêu Nhược Cửu Quốc Thủ, thì hiện giờ chính là lúc thể hiện sức mạnh đúng như lời đồn đại, một bước trở thành Cường Cửu Quốc Thủ đỉnh cấp.

Lý Nhị nhìn lão giả, có chút nghi hoặc, trong cơ thể đối phương như được rót vào rất nhiều rất nhiều kim dịch, giống như Thỉnh Thần Chi Pháp hai toà tổ đình của Binh gia, nhưng theo lí mà nói chắc không phải.

Lý Nhị không thèm nghĩ ngợi gì nhiều, gật đầu nói, “Thế này còn kém nhiều lắm.”

Trận đại chiến đó trong Lệ Châu Động Thiên với Đại Lệ Phan Vương Tống Trường Kính, có hai hòn đá ngáng chân, một là Tống Trường Kính Cửu Cảnh đỉnh phong, thứ hai là bản thân Lệ Châu Động Thiên, nhưng dù có như vậy, Lý Nhị vẫn không thể phá cảnh thành công, mà lại thành công đưa Tống Trường Kính vào thập cảnh trong truyền thuyết, võ đạo chỉ cảnh thực sự.

Nếu nói là không hề thất vọng hụt hẫng, thì chắc chắn là không thể nào, vậy nên Lý Nhị mới đồng ý với sư phụ Dương Lão Đầu, rời khỏi Đông Bảo Bình Châu, đi tìm chứng đạo khế cơ của bản thân.

Khi lão giả tiết lộ thiên cơ, đã nói một câu, “Lý Nhị ngươi phá cảnh không ở chỗ sinh tử.”

Lý Nhị nhìn ngó xung quanh, đột nhiên ngộ gì điều gì đó.

Tại sao Dương Lão Đầu muốn hắn cố ý áp chế thiên phú căn cốt của Lý Hòe, vì sao Tề tiên sinh vào đêm đó gõ cửa ghé thăm, khi uống rượu, có vẻ như chỉ là buột miệng tán gẫu, “Kẻ mạnh rút đao về phía kẻ mạnh hơn", thế nên quay đầu nhìn lại, đây căn bản chính là võ đạo mà Tề tiên sinh đã công nhận cho hắn, khi đó Tề Tịnh Xuân rõ ràng đã chỉ điểm cụ thể, Lý Nhị hắn cứ cắm mặt mà đi, tiếc là chưa bao giờ biết tới đại đạo ở ngay dưới chân.

Xuất quyền hướng kẻ mạnh hơn, chính là đây!

Trận chiến sinh tử đó với Tống Trường Kính, Lý Nhị vốn dĩ chiếm ưu thế, hắn thực ra đấu chí không cao, chỉ có điều là ân sư dặn dò, nghe lệnh hành sự mà thôi, lại thêm hắn đúng là muốn biết cân lạng võ đạo của bản thân cuối cùng là bao nhiêu, nên cuối cùng mới đánh tạm dùng sức, nhưng từ sâu trong tư tưởng, Lý Nhị không hề cảm thấy bản thân muốn “Dốc hết sức”.

Nhưng hôm nay đối mặt với cả Đại Tuỳ, nguyên nhân là vì con trai Lý Hòe bất bình, vậy thì bây giờ tám hướng đều là địch, thân hãm hổ lang, Lý Nhị cười, cười như mở cờ trong bụng.

Lý Nhị trước kia ở trên đỉnh Đông Hoa Sơn, hắn rõ ràng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì, vậy thì chỉ có thể đánh cho ra nhẽ.

Thế là kẻ cả đời ở trong Lệ Châu Động Thiên như Lý Nhị, nghĩ thông rồi, con trai của mình nghe lời hiểu chuyện như vậy, còn bị người ta bắt nạt, kẻ làm cha như hắn, nếu Cửu Cảnh không đủ phân lượng, chưa chắc đã đánh lại được đối thủ, vậy thì đột phá Cửu Cảnh của hắn, tới Thập Cảnh rồi tính sau!

Lý Nhị hít sâu một hơi, từ từ cảm nhận áp lực vô hình đến tức bốn phương tám hướng, trong lòng thầm nhủ: “Đừng nóng vội, cơm phải ăn từng miếng, tảng đá mài đao này vẫn chưa đủ nặng.”

Lý Nhị tay không tấc sắt chỉ có hai nắm đấm, và Kim thân tạo ra từ Long khí Đại Tuỳ, Lão thần quan cũng không có thần binh lợi khí nào, bắt đầu đối xung mà xông lên.

Võ đạo cực chí, không có chiêu thức nào là để làm màu, nhưng chỉ có ba chữ nhanh chuẩn hận, dùng tốc độ nhanh nhất, lực đạo lớn nhất, đánh vào điểm yếu nhất trên người đối thủ, dùng công phu thuỷ ma tiêu hao tương hỗ, xem ai có thể chống chọi được tới cuối cùng, ai còn đứng thì sống, ngã xuống là chết, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Hai vị võ nhân cường đại nhất thế gian ở đỉnh phong Cửu Cảnh, mỗi lần xuất quyền đối chành, sát thương lên cơ thể đối thủ, đều khiến cho Luyện khí sĩ và Võ nhân quanh hoàng cung phải hoảng hồn, khí cơ vẫn loạn.

Lý Nhị và Mãng Phục Điêu Tự sát phạt, không khác gì thần tiên trên núi đánh nhau, đây còn chưa nói tới sát phạt giang hồ mà lực đạo có hạn, tốt nhất đừng có lại gần hóng chuyện, đây là quy tắc bất thành văn của sơn thượng tiên gia.

Đứng xung quanh quan sát thiệt không khác gì đánh đổi sinh mạng, còn về vỗ tay khen hay hay là chỉ điểm giang sơn, thì càng là đại kỵ. Luyện khí sĩ tranh đấu, luôn nhằm vào pháp bảo, giống như đánh cá giữa biển, càng liều mạng, thì tầm ảnh hưởng càng lớn, rất dễ có chuyện chiến trường này đụng tới ngoài chiến trường khác trước đó, lại thêm một chút bất cẩn, là hoàn toàn có thể mất đi sinh mạng, cái này mà còn dám liều mạng hóng chuyện, thì không khác gì chán sống rồi?