Chương 466 Nhân tâm quan ải
Chương 466
Thôi Đông Sơn không chút sứt mẻ, để mặc phiên thư phong lật giở các trang sách, cúi đầu nghiêm túc nhìn những văn tự ở thánh hiền dạy bảo, mỉm cười nói: "A Lương từng có câu nói cửa miệng, gọi là ‘Lăn lộn giang hồ, chúng ta phải lấy đức thu phục người, lấy mạo thắng địch', tiên sinh nhà ta, chân truyền thực thụ. Cho nên ta làm đệ tử, thua đến vui lòng phục tùng a."
Cô gái cúi thấp mặt, không dám để lộ thần sắc của mình.
Thôi Đông Sơn vẫn không ngẩng đầu lên, tức giận nói: "Sửu bát quái cút xa một chút, ở chung một phòng cùng một thiếu niên tuấn mỹ như ta, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao? Nếu ta là ngươi, đã sớm xấu hổ mà tự sát!"
Cô gái hành lễ vạn phúc, nhẹ giọng nói: "Nô tỳ cáo lui."
Thôi Đông Sơn bồi thêm một câu, "Muốn chết thì đừng chết trong viện, trên đỉnh núi có cây bạch quả cao lớn, qua bên đó mà thắt cổ."
Cô gái im lặng rời đi, đi tới ngồi ở ghế đá nơi sân, nhìn ván cờ nọ, đột nhiên trước mắt nàng sáng ngời, như là tìm ra một con đường sống cho mình.
Cảm giác được khí cơ dao động khác thường của cô gái, Thôi Đông Sơn ở phòng trong cười ha ha, cười đến vội vàng che bụng, vừa lau nước mắt vừa lớn tiếng nói: "Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn làm sư nương ta? Con mẹ nó lão tử cũng bị ngươi chọc cười đến chết mất, coi như ngươi lợi hại, thật muốn chọc cười chết công tử nhà ngươi..."
Cô gái trong nháy mắt lại lần nữa tuyệt vọng.
Trong phòng thiếu niên áo trắng kia đã cười đến lăn lộn đầy đất.
————
Đại Tùy hoàng cung, dưới hố to trên quảng trường điện Vũ Anh.
Lão hoạn quan loạng choạng đứng lên, chín con giao long rất nhỏ màu vàng rời khỏi khiếu huyệt phân tán đi, quay về bên trong Long bích trận pháp nơi đại địa.
Lão nhân nhất thời cả người đẫm máu, nhưng mà tinh thần dâng trào, tựa như trong trận giao thủ này được lợi rất nhiều, tuy chưa xuất hiện dấu hiệu phá cảnh, nhưng mà tựa như kẻ yếu nhất trong cửu đoạn quốc thủ, vững bước tăng lên thành kỳ lực mạnh mẽ tầm trung trong cửu đoạn, chẳng qua dù vậy, vẫn là không đối phó được nam nhân trước mắt, vậy hắn sẽ không tiếp tục tiêu xài long khí trân quý của Đại Tùy Cao thị.
Lão nhân nuốt xuống một ngụm máu tươi đang dồn lên tới yết hầu, tiêu sái cười nói: "Bọn ta đã thua."
Lý Nhị ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời sương mù mịt, sau khi ánh nắng mùa đông xuyên thấu qua lớp mây mù này, tựa như bị vặn vẹo rất nhiều, điều này thực bất thường.
Lão nhân còn nói thêm: "Nhưng ngươi cũng thua rồi."
Lý Nhị cười hỏi: "Là dùng trận pháp này để áp chế cảnh giới của ta? Áp ta đến bát cảnh?"
Lão hoạn quan cũng không che giấu, thẳng thắn thành khẩn nói: "Lực lượng nghiêng một thành, vây đánh một võ phu cường đại cửu cảnh đỉnh phong, thắng bại chắc chắn không cần lo lắng, nhưng mà trả cái giá quá lớn. Nhưng mà đối phó một võ nhân bát cảnh, sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tuy chỉ kém có một cảnh, nhưng cái giá kinh thành Đại Tùy phải trả sẽ nhỏ hơn rất nhiều, rất nhiều."
Hiếm thấy lão hoạn quan thổ lộ tiếng lòng, nhìn võ đạo tông sư thực lực khủng bố trước mặt này, "Bất luận thế nào ngươi cũng muốn yết kiến bệ hạ của chúng ta, có thể ngươi có tư cách này, nhưng mà vạn vạn không nên làm lớn chuyện như thế. Dù sao triều đình Đại Tùy bọn ta còn cần sĩ diện."
Lý Nhị nhếch miệng cười nói: "Ý của ngươi là nắm đấm của võ phu cửu cảnh, cũng không to bằng mặt mũi Đại Tùy các ngươi, đúng không?"
Lão hoạn quan ngẩn người, cười khổ nói: "Nhưng thật ra cũng có thể nói như vậy."
Lý Nhị nín thở ngưng thần, khí hải trầm xuống, nhẹ nhàng bước ra một bước, hán tử một hồi đại chiến không có chiêu thức gì, phá lệ bày ra một tư thế múa quyền cổ xưa.
Một thân quyền ý, phong cách cổ xưa tang thương, cương mãnh vô cùng!
Lão hoạn quan đã hạ xuống bát cảnh hoảng sợ trừng mắt.
Theo đó mây mù bao phủ cả tòa kinh thành bắt đầu rủ xuống.
Trong kinh thành toàn bộ Luyện khí sĩ bộ trong ngũ cảnh, cùng võ phu thuần túy trên lục cảnh, đều cảm nhận rõ ràng được khí cơ lưu chuyển đình trệ không thông.
Cũng có một vị tiên sinh dạy học danh tiếng thường thường, mặt lộ vẻ kinh ngạc, do dự một lát, vẫn là buông kinh đường mộc trên tay xuống, xin lỗi một tiếng, không để ý những người nghe hùng hùng hổ hổ, đi khỏi lều dạy học tạm thời, lão nhân ngẩng đầu nhìn lại hướng hoàng cung bên kia, tâm tình có chút trầm trọng, cô gái phụ trách đàn tỳ bà cho tiên sinh dạy học đi tới bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Sư phụ, làm sao vậy?"
Lão nhân nhẹ giọng nói: "Có võ nhân cửu cảnh xông vào hoàng cung Đại Tùy ta, chỉ sợ sư phụ phải tự mình đi xem thử."
Cô gái ôm tỳ bà, nghiêng đầu, khờ khạo ngây ngô nói: "Sư phụ, ngươi đường đường đại tu sĩ thập nhất cảnh, hơn nữa sư phụ là thủ tịch cung phụng của Đại Tùy chúng ta, có thể không chịu trận pháp hộ thành giam cầm, lấy mười một đánh tám, thật không biết xấu hổ nha?"
Lão nhân lưng hơi còng giận dữ nói: "Ai nói nhất định là mười một đánh tám, khó mà nói a, vạn nhất thực sự bị người nọ đánh vỡ bình cảnh, trận pháp hạn chế sẽ không còn tồn tại, hơn nữa tuy sư phụ là cảnh giới mười một, nhưng cũng không phải tinh thông sát phạt như kiếm tu cùng binh gia, sư phụ chưa bao giờ thật sự am hiểu chém giết, đây mới là điểm phiền toái nhất."
Cô gái vốn thấu hiểu được rất nhiều nội tình tu hành vẻ mặt kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, run giọng nói: "Vậy sư phụ nhất định phải cẩn thận a!"
Tiên sinh dạy học ừ một tiếng, nhẹ nhàng dậm chân, cửa hàng bên này tro bụi nổi lên bốn phía, che cả bầu trời, đợi cho tro bụi tản đi, lão nhân lưng còng đã không thấy bóng người.
————
Lý Nhị từng bước từng bước đạp trên hư không, thân hình chắc khỏe lại xuất hiện ở trên quảng trường điện Vũ Anh.
Đầu tiên là từ bát cảnh đỉnh phong, một đường phá vỡ đại đạo bình chướng vô hình giữa thiên địa, trở về cửu cảnh!
Sau đó lại lần nữa thăng tới cửu cảnh đỉnh phong!
Cuối cùng hán tử nhắm mắt lại, chậm rãi đưa ra một quyền, nhẹ giọng nói: "Tránh ra cho ta!"
Bốn phía tựa như có vô số gông xiềng đồng thời đứt đoạn, giữa hư không bên cạnh hán tử xuất hiện từng khe hở đen cực kỳ, giăng khắp nơi.
Lấy Lý Nhị làm trung tâm, gió mạnh nổi lên bốn phía.
Cuồn cuộn nổi lên vô số gạch đá bụi đất.
Trên quảng trường điện Vũ Anh, vòi rồng nổi lên khắp bình địa!
Lý Nhị thu hồi quyền lại, thu tay lại đứng yên.
Lốc xoáy cao tới màn trời kia nháy mắt tiêu tán.
Hán tử thấp bé sừng sững đứng ở trung tâm quảng trường, sau khi trợn mắt, dùng giọng nói lặng lẽ không thể nghe thấy mà nói: "Cảm giác thập cảnh, quả thật thoải mái, so với ăn chân gà thằng con chừa lại, tư vị còn mạnh hơn một chút."
————
Hoàng đế Đại Tùy đứng ở dưới mái hiên chờ đợi tin tức, nhìn thấy lão nhân cao lớn của thư viện Sơn Nhai bước nhanh đi tới, lớn tiếng nói: "Bệ hạ có thể thu tay lại."
Bên người có gió nhẹ phất qua, tiên sinh dạy học thân hình còng xuống đứng ở bên cạnh hoàng đế, nhẹ giọng thở dài nói: "Lại đánh tiếp, trừ phi dỡ được nửa tòa kinh thành xuống mới chịu."
Trong lúc hoàng đế Đại Tùy tâm như hồ nước, vang lên tiếng nói vô cùng lo lắng của hoạn quan mặc mãng phục truyền lại tiếng lòng, "Người nọ lại còn mượn cơ hội phá cảnh chen thân võ đạo thập cảnh! Bệ hạ quyết không thể tiếp tục cứng đối cứng!"