← Quay lại trang sách

Chương 476 Thúc ngựa lên đồi 2

Chương 476

Trần Bình An rất nhanh rõ ràng ngôn ngữ ý tứ của hán tử kia, là nói thần tiên trên núi, chỉ cần xem thấu chân thân của xà mãng bên cạnh, chỉ sợ cũng sẽ không nói thanh mà ra tay, không giống bọn họ không gặp ác tức không ra tay, Trần Bình An ôm quyền hoàn lễ nói: "Ta sẽ cẩn thận."

Tráng hán xoay người lên ngựa, sau khi quay đầu xem qua phụ nhân cũng không có dấu hiệu thức tỉnh, cười to nói với Trần Bình An: "Quyền pháp không tồi, không ngừng cố gắng!"

Trần Bình An cho rằng người nọ là trêu ghẹo bản thân, thẹn đỏ mặt cười nói: "Tiền bối quyền pháp mới là thật lợi hại."

Tráng hán cười to sang sảng, không nói gì, lần thứ hai hướng thiếu niên ôm quyền, lúc này mới quay đầu ngựa, cùng mọi người trở về đường cũ. Hành trình chém yêu của bọn họ lần này, cũng không thuận lợi, chỉ là dụ địch tiêu hao hơn nửa tháng thời gian, một đường truy sát đến tận đây, càng là hai ngày hai đêm, dù là khí lực của võ phu thuần túy ngũ cảnh như hắn, đều có chút tâm thần mệt mỏi, càng miễn bàn luyện khí sĩ còn lại trong đội ngũ, nhanh chóng đi quan phủ bên kia báo cáo kết quả, không nói triều đình của Hoàng Đình Quốc phong phú ban thuo, trở về đều bang phái sơn môn, cũng coi như một công đức thật to.

Tráng hán khi đi ngang qua nữ tử trẻ tuổi, tức giận nói: "Người tốt người xấu, đều sẽ không khắc hai chữ trên trán, cho các người coi. Sau này đừng lỗ mãng như thế, nếu lựa chọn xuống núi lịch lãm, dũng khí có thừa, thế nhưng bớt làm một ít chuyện ngu xuẩn cần sư môn hỗ trợ chùi đít."

Nhân mã hai bên đi lướt qua nhau.

Nam tử râu quai nón cũng đi tìm về bội đao, người trẻ tuổi bị phụ nhân nắm cánh tay là thê thảm nhất, dù cho được bôi thuốc cầm máu, vẫn là kêu rên không ngớt, cả cánh tay huyết nhục không rõ, mắt thấy hơn phân nửa là phế bỏ.

Có người sắc mặt trắng bệch, không đành lòng nhìn tình huống bi thảm của bằng hữu, đột nhiên thoáng nhìn thiếu niên xoay người đi hướng miếu đổ nát, sau khi đứng dậy nổi giận mắng: "Ngươi làm sao vậy, vì sao không sớm ra tay! Nếu là đã sớm nhìn ra chân thân của yêu vật, vì sao ngay cả nhắc nhở đều không nói ra?! Thành tâm chờ xem kịch vui phải không!"

Rất nhanh có người run giọng phụ họa nói: "Là ngươi hại Mã huynh đệ!"

Trần Bình An dừng chân, quay đầu, không nói một lời nhìn hai người.

Một người sợ đến mức lùi lại mấy bước, một người nổi gan trừng mắt nói: "Sao, ngươi đuối lý, còn muốn hành hung đả thương người?!"

Trần Bình An vẫn không nói lời nào, bất quá đưa tay chỉ chỉ đầu mình, cùng với ngực, lúc này mới xoay người đi về đống lửa, ngồi chồm hổm nhìn nồi cơm.

Người nọ vẫn không bỏ qua, nói nhỏ cái gì mà quận thủ quan binh, vô pháp vô thiên, tướng quân cưỡi quân, cuối cùng bị công tử trẻ tuổi đeo kiếm màu bạc ngăn cản, lúc này mới không nói thêm cái gì, đoàn người đều lên ngựa, một người bên trong cưỡi chung một con ngựa với người bị thương, dùng sợi dây trói chặt hai người, để tránh người sau bởi đau mà rơi.

Tiểu đồng áo xanh đứng ở cửa miếu nhìn đám người kia đi xa, ánh mắt rạng rỡ, hỏi: "Lão gia, vì sao không cho ta giáo huấn đám tiểu bạch nhãn lang kia? Ta đều tức chết, tức chết lão phu tức chết lão phu! Không được, ta phải đi trút giận!"

Tiểu đồng áo xanh dùng một thần thông ngưng tụ hơi nước, lên đỉnh đầu xuất hiện một dòng nước, tưới vào đầu, làm cho bản thân ướt sũng.

Nữ đồng váy phấn ngồi xổm bên cạnh của Trần Bình An, lần đầu tiên phụ họa: "Rất là đáng giận!"

Trần Bình An nhẹ giọng nói: "Người khác không giảng đạo lý, không phải lý do chúng ta không giảng đạo lý theo, bản thân mình không thẹn với lương tâm là được."

Trần Bình An đột nhiên cười cười, "Sau này dù sao sẽ không gặp mặt, hơn nữa chúng ta cũng không phải cha mẹ bọn họ, không cần mọi chuyện đều phải giải thích rõ ràng, ta rõ ràng một đạo lý, vất vả học được từ trong sách, dựa vào cái gì phải dạy cho bọn họ."

Nữ đồng váy phấn che miệng mà cười.

Tiểu đồng áo xanh búng tay một cái, quần áo ướt sũng nhất thời trở nên khô ráo, xoay người đi trở vào trong miếu, đưa tay sưởi ấm, "Lão gia, ta chưa nói muốn phân rõ phải trái với bọn họ, muốn một ngụm ăn tươi bọn họ..."

Thấy Trần Bình An ngẩng đầu nhìn, hắn nhanh chóng thay đổi ý, "Đương nhiên là không có khả năng! Ài, lão gia, ta cũng là muốn nho nhỏ giáo huấn bọn họ một chút, ví dụ như đánh cho bọn họ cả đám mặt mũi bầm dập, cha mẹ đều không nhận ra, ừm, cô nương chân dài kia thì khỏi, vẫn là giữ lại cho lão gia ngươi xem rồi làm."

Trần Bình An mở nồi cơm, mùi thơm của cơm tràn ngập, nữ đồng váy phấn thông minh đem muôi múc cơm đến, còn có ba cái chén nhỏ.

Ba người cùng nhau ngồi ăn, Trần Bình An không khỏi nhớ tới một người bình thường dùng chiếc đũa gõ chén cơm, hô muốn ăn thịt người, nói vài lời với hắn, vì vậy nói với tiểu đồng áo xanh: "Cường giả chân chính, nguyện ý lấy tự do của kẻ yếu làm ranh giới của hành vi."

Tiểu đồng áo xanh ăn cơm trong chén, nhìn rất hăng say, hình dạng như rất đói, nhưng thật ra từ đầu tới đuôi cũng chỉ ăn có một chút, hắn trừng mắt nhìn, sau đó vẻ mặt chân thành nói: "Oa, lòng dạ của của lão gia thật sự là còn muốn rộng hơn so với ngự giang, bội phục bội phục, cảm động thiên cảm động địa, may mà lão gia không phải người đọc sách, bằng không đã sớm là quân tử Học Cung thư viện khâm điểm."

Tuy rằng nghe ra châm chọc trong ngôn ngữ của tiểu đồng áo xanh, thế nhưng Trần Bình An vẫn là thở dài, nghĩ chuyện của mình, chậm rãi nói: "Những lời này không phải ta nói."

Tiểu đồng áo xanh nào dám được một tấc lại muốn tiến một thước, kế tiếp nịnh nọt thật tình hơn rất nhiều, cười ha hả nói: "Ta coi như là lão gia nói, lão gia đạo đức tốt, hoàn toàn xứng với những lời này!"

Trần Bình An cười nói: "Ngươi ở đâu học được nhiều nịnh hót như vậy, bình thường không tu hành sao?"

"Tu hành à, ta nghiêm túc tu hành lên, ngay cả bản thân mình đều cảm thấy đáng sợ..."

Tiểu đồng áo xanh nói lầm bầm nói, "Ta nghiêm túc đến rối tinh rối mù, thật ra cũng là thỉnh thoảng đi ra hít thở không khí, cùng thuỷ thần huynh đệ cùng nhau ăn thịt uống rượu, người kia bình thường đều nói ta như vậy, ta bất quá là đem tới mượn dùng một chút."

Tiểu đồng áo xanh nhìn Trần Bình An, rung đùi đắc ý nói: "Trước đây đi, ta còn có một hoài nghi, tiểu tử kia có phải là thuần túy muốn được thưởng, mới nói buồn nôn như thế, thế nhưng ta hiện tại nhận thức lão gia, cảm thấy bọn họ khẳng định là thật tâm, bởi vì ta đối với lão gia là thật tâm đến không thể thật hơn. Ài, sớm biết rằng lúc trước hẳn là thưởng nhiều một ít thứ tốt, dù cho cùng thuỷ thần huynh đệ cũng được, ài, ta đây là rét lạnh tâm của chúng tướng sĩ. Đúng không, lão gia? Một tấm chân tình của người dưới, người bề trên cần quý trọng!"

Nói quanh co lòng vòng, đi hết một vòng lớn như vậy, cũng là chạy trước mặt Trần Bình An muốn được khen thưởng tới?

Trần Bình An cười ha ha, "Muốn Xà Đảm thạch? Bên quê nhà ta quả thật có, còn không chỉ một viên, thế nhưng không để cho ngươi."

Tiểu đồng áo xanh lập tức quỳ xuống, tay tâng chén cơm lên đỉnh đầu, "Trời xanh chứng giám, lão gia lão nhân gia ngài thương cảm ta đi. Dọc theo đường đi này, ta không có công lao cũng có khổ lao mà, mỗi ngày cố nén không ăn ngốc nữ kia, đã rất khổ cực rồi!"

Nữ đồng váy phấn né qua bên cạnh Trần Bình An.

Trần Bình An chậm rãi nói: "Được rồi, tới quê nhà ta, các người mỗi người một viên Xà Đảm thạch."

Tiểu đồng áo xanh bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt không cam lòng, "Dựa vào cái gì nàng ấy cũng có một viên? Lão gia, nếu như nhất định phải cho nàng ấy, vậy ta muốn hai viên!"

Nàng ấy không dám phản bác cái gì, chỉ là vẻ mặt ủy khuất, lã chã chực khóc.

Trần Bình An đối với tiểu đồng áo xanh vươn hai ngón tay, "Hai viên phải không?"

Người sau gật đầu như gà mổ thóc.

Trần Bình An thu hồi ngón tay, "Đều không có."

Tiểu đồng áo xanh buông chén cơm xuống bên chân, sau đó cả người nhào đến, ôm lấy chân nhỏ của Trần Bình An, khóc lóc om sòm, "Lão gia, ta biết sai rồi, một viên thì một viên."

Trần Bình An không thèm nhìn tiểu đồng áo xanh, nhìn sắc trời ngoài miếu nhỏ, lẩm bẩm nói: " Tuyết sắp rơi?"