Chương 499 Chim bay một tiếng như khuyên khách
Chương 499
Đoàn người đi ra cửa hàng thợ rèn rất có huyền cơ, đi qua tòa cầu đá hình vòm băng qua dòng sông, Trần Bình An đột nhiên cùng cô nương áo xanh bên cạnh, nói một tiếng cảm ơn.
Nguyễn Tú quay đầu cười nói: "Trở nên khách khí như vậy à."
Trần Bình An thành tâm thành ý nói: "Ra bên ngoài, mới biết được một chuyện, cho nên thực không phải ta khách khí."
Nguyễn Tú cười hỏi: "Là đang khen tôi sao?"
Trần Bình An tươi cười sáng lạn, "Đương nhiên!"
Nguyễn Tú ngóng nhìn khuôn mặt tươi cười của thiếu niên, sau khi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trấn nhỏ bên kia, nàng nói một câu làm cho người ta không hiểu ra sao, "Không có thay đổi, thật tốt."
Chỉ sợ chỉ có thánh nhân Nguyễn Cung mới biết được phân lượng cùng thâm ý những lời này.
Hoặc là thánh nhân tiền nhiệm Tề Tĩnh Xuân mới biết tất cả, khả năng lão nhân này cũng đã nhìn ra chút manh mối, nhưng mà cũng sẽ không nói ra cái gì.
Nữ nhi Nguyễn Tú của Nguyễn Cung, từ nhỏ chính là thiên phú dị bẩm, chân chính ngàn năm không gặp, tuyệt đối không phải thiên tài tu hành tầm thường có thể so sánh, thế cho nên Nguyễn Cung không thể không tự lập môn hộ, thoát ly Phong Tuyết miếu, chạy đến Ly Châu động thiên chịu tội, chính là vì mượn dùng cái thuật pháp cấm tuyệt phương thiên địa này, để che lấp ẩn nấp sự nổi bật của Nguyễn Tú, hoặc là nói đang tận lực kéo dài thời gian "cây nhô khỏi rừng, gió thổi dễ gãy" của nữ nhi.
Cô gái áo xanh trên cổ tay có một vòng tay do hỏa giao hóa thành vờn quanh, không đơn giản là thân thể Hỏa Thần.
Bởi vì ở trong mắt cô gái, thế giới cùng con người nàng nhìn thấy, so với mọi người là khác nhau rất lớn.
Nàng có thể trực tiếp nhìn thấy lòng người đen trắng, thấy rõ ràng nhân quả thiện ác, nhìn ra khí số sâu cạn.
Trong mắt cô gái, trong thiên địa, sắc thái sặc sỡ.
Điều này có nghĩa đường chứng đạo của Nguyễn Tú, sẽ càng thêm nhấp nhô khó đi, đương nhiên một khi chứng đạo, Nguyễn Tú thành tựu cao, đại đạo to lớn, căn bản chính là không thể đo lường.
Cho nên lúc trước ở Thanh Ngưu bối, Nguyễn Tú lần đầu nhìn thấy thiếu niên bên bờ, sở dĩ không có tránh lui biến mất, là vì thấy được Trần Bình An "sạch sẽ".
Một tòa Ly Châu động thiên lớn như vậy, thế gian bách thái, chỉ có Trần Bình An này, cô đơn một mình, hạt bụi nhỏ không nhiễm, tựa như một tấm kính mới tinh.
Cho nên Nguyễn Tú thích ở bên cạnh hắn, thích vụng trộm quan sát Trần Bình An tâm hồ phập phồng rất nhỏ, lặng lẽ cảm thụ hỉ nộ ái ố của hắn.
Đối với vị cô nương thích ăn hàng này mà nói.
Thiếu niên tựa như một món "điểm tâm" ăn rất ngon, nàng thực thích, thích đến không nỡ ăn.
Nàng thực lo lắng Trần Bình An lần này ra ngoài đi xa, lòng người sẽ thay đổi, tâm hồ sẽ trở nên đục ngầu, tâm lộ sẽ lầy lội, lây dính tật khí không tốt cùng nhân quả hỗn loạn.
Hiện tại xem ra, Trần Bình An quả thật có thay đổi một ít, nhưng vẫn rất tốt.
Nguyễn Tú như trút được gánh nặng, lại càng thêm thích Trần Bình An.
Nhìn đi, ta đã biết hắn khẳng định sẽ không làm cho người ta thất vọng!
Một đường đi đến ngõ Nê Bình, đi vào cái ngõ âm u hẹp hòi kia, mặc dù tiểu đồng áo xanh đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, vẫn nghẹn họng nhìn trân trối, lão gia nhà mình lớn lên ở trong cái ngõ nhỏ rách nát này?
Nguyễn Tú thành thạo mở khóa đẩy cửa, mở ra cửa sau, hai nhà tính cả Lưu Tiện Dương cùng Tống Tập Tân, tổng cộng có ba xâu chìa khóa, nàng đều trả lại cho Trần Bình An.
Trần Bình An sau khi thu hồi, đi qua cửa, nhìn lại phòng ở quen thuộc, thực sạch sẽ, bên cửa sổ thế mà còn treo một chậu cỏ cây tinh xảo không biết tên, ở trời đông giá rét vẫn xanh ngắt một màu, làm cho người ta vừa vui vẻ vừa bất ngờ.
Trần Bình An đang muốn mở miệng nói chuyện, Nguyễn Tú đã cười nói: "Đừng có nói cảm ơn nữa."
Trần Bình An có chút xấu hổ, mang cái gùi đặt ở trên đất, mang bọc hành lý nặng nề kia đặt ở trên bàn, ngồi xuống sờ sờ soạng soạng, cuối cùng lấy ra một cái thẻ tre nhỏ, sau khi đứng lên đưa hướng Nguyễn Tú, thẹn đỏ mặt nói: "Không biết nên đưa cho cô cái gì, thành trấn bên ngoài đồ ăn thật ra rất nhiều, nhưng ta sợ bị hỏng, thời gian để lâu cũng không tốt, thật sự không có biện pháp, chỉ có cái này, đừng ghét bỏ."
Nguyễn Tú ngẩn người, tiếp nhận cái thẻ tre xanh đậm lớn bằng bàn tay nọ, vào tay lành lạnh, cúi đầu chăm chú nhìn, phát hiện thì ra bên trên khắc một hàng chữ nhỏ, "Sơn thủy hữu tương phùng", viết đoan đoan chính chính, hết sức nghiêm chỉnh.
Nguyễn Tú cười đến nheo đôi mắt lại, lấy tay sờ sờ những chữ khắc này, cúi đầu nói: "Ta rất thích."
Tiểu đồng áo xanh vẻ mặt dại ra, cái này cũng được?
Con gái duy nhất của Thánh nhân, chỉ một cái thẻ tre như vậy, một hàng chữ rách nát, liền thích?
Mấy trăm năm giang hồ trước đó của đại gia ta, có phải lăn lộn suông rồi hay không?
Nhớ tới huynh đệ thuỷ thần trước kia, coi trọng một vị gái đã có chồng mắt cao hơn đỉnh núi, tài bảo đưa cho nàng chất thành đống, đã mượn của mình rất nhiều pháp bảo phẩm tướng không tầm thường, nhưng chưa từng thấy phụ nữ nọ nhếch miệng một cái, đồ thì toàn bộ vui lòng nhận, vẻ mặt dễ coi thì một cái cũng không có.
Khi Nguyễn Tú mở ra túi vải bố, lộ ra một đống lớn đá, rải rác cũng phải tới tám chín mươi viên, bên trong còn có một cái gói vải bông, sau khi mở ra, vẫn là đá, nhưng mà rực rỡ sáng lạn khác biệt, lớn nhỏ khác nhau, chỉ có hơn mười viên.
Nữ đồng váy hồng phấn như bị sét đánh.
Tiểu đồng áo xanh hai mắt tỏa ánh sáng, điên cuồng nuốt nước miếng, hận không thể nhanh như hổ đói vồ mồi, nuốt toàn bộ vào bụng, nói không chừng sau khi đi ra cái ngõ rách nát này, mình sẽ là đại gia chân chính, một toà núi nhỏ xà đảm thạch như vậy, đừng nói là bát cảnh, cửu cảnh thập cảnh đều có hi vọng! Nhưng mà nghĩ đến bên cạnh còn đứng một vị cô nương có cha là thánh nhân, tiểu đồng áo xanh lúc này mới nhịn xuống cơn kích động giết người cướp của.
Trần Bình An tuyển chọn ra hai viên xà đảm thạch sau khi lên bờ thủy chung không có phai màu, một viên ánh sáng màu hồng, trong suốt lấp lánh, một viên màu xanh đen, lần lượt đưa cho nữ đồng váy hồng phấn cùng tiểu đồng áo xanh, sau đó lại lấy ra bốn viên xà đảm thạch bình thường, chia đôi đưa cho hai tiểu tử như lấy được chí bảo kia.
Nữ đồng váy hồng phấn lưng còn mang rương sách, lúc này một tay cầm ba viên xà đảm thạch, lập tức khóc lên, đưa mu bàn tay chà mạnh để lau khóe mắt.
Tiểu đồng áo xanh nhìn chằm chằm vào xà đảm thạch trên tay, vẻ mặt say mê cùng si mê.
Trần Bình An vỗ đầu, cười lại đi lấy ra một đôi xà đảm thạch thượng đẳng bộ dáng ánh sáng không kém mấy, toàn thân màu vàng tươi mới, nhẵn nhụi như mỡ dê đóng băng, rồi mỗi người một người một viên đưa cho tiểu đồng áo xanh cùng nữ đồng váy hồng phấn.
Tiểu đồng áo xanh lúc này mới nhớ tới mình quả thật nên có hai viên, sau khi nhận vào tay, cười ngây ngô.
Nữ đồng váy hồng phấn không dám đưa tay ra nhận, "Lão gia, đã nói rồi, ta chỉ cần một viên xà đảm thạch thôi."
Trần Bình An vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng, "Ta là ai, lão gia của ngươi đó, cho ngươi đồ còn cần lý do sao? Nhanh nhận đi."
Nữ đồng váy hồng phấn thật cẩn thận cầm lấy, khóc càng thêm dữ dội.
Tiểu đồng áo xanh vẻ mặt mâu thuẫn, vừa có mừng như điên, cũng có u oán, thử hỏi: "Lão gia, có nên thưởng thêm cho ta một viên không?"
Trần Bình An cười nói: "Về sau nếu không khi dễ cô ấy nữa, ta sẽ cho ngươi."