Chương 504 Chưa thấy 3
Chương 504
Lý Hi Thánh hơi áy náy nói: "Ta quên nói, mấy quyển sách lúc trước đưa ngươi, mấy chỗ trống trong trang sách, có rất nhiều chú giải cùng nghi vấn theo cảm ngộ cá nhân ta, chữ màu đen là những chú thích tâm đắc thô thiển, chữ màu đỏ lại là một ít vấn đề thực sự hy vọng giáp mặt hỏi thánh hiền. Lần này ta đến, chính là muốn nói với ngươi, những văn tự này tạm thời ngươi không cần phải xen vào, có thể không xem thì đừng xem, cho dù có xem, ngàn vạn đừng vì suy nghĩ của ta hại ngươi xuyên tạc nghĩa gốc tôn chỉ của một quyển sách."
Trần Bình An gật đầu nói: "Ta nhớ rồi."
Lý Hi Thánh cười quay đầu nhìn phía tiểu đồng áo xanh, nhẹ giọng nói: "Hay nói giỡn thì không sao, nhưng mà nên nhớ nói nhiều tất có sai sót. Mỗi một từ ngữ trên thế gian, đều có sức mạnh. Mỗi chữ hợp thành từ ghép, từ ghép xâu chuỗi thành câu, câu nói hợp lại thành văn chương. Đại đạo ở ngay trong đó."
Tiểu đồng áo xanh ngửa đầu nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm người đọc sách khó hiểu vừa chạy đến này, trong bụng đầy châm chọc khiêu khích, nhưng mà không thốt ra, vất vả nhẫn nhịn. Nếu không phải vừa mới nếm qua đau khổ ở cửa hàng thợ rèn bên kia, tiểu đồng áo xanh rất muốn mở miệng hỏi con người ngươi đã thích lên mặt dạy đời như thế, sao không đến thư viện học cung Nho gia làm thánh nhân đi?
Hình như Lý Hi Thánh vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của tiểu đồng áo xanh, thậm chí trực tiếp nghe được tiếng lòng của nó, tươi cười ấm áp, kiên nhẫn giải thích: người ta nói "Phật gia có thuyết thứ tự, đạo gia có cầu trường sinh đi từng bậc, thang lên trời tiến từng bước một, Nho gia bọn ta có quy tắc tuần tự phát triển, cho nên trước tiên ta phải tham gia khoa cử, về phần về sau có trở thành nho gia thánh nhân hay không, quá mức xa xôi, không dám hy vọng xa vời."
Tiểu đồng áo xanh như cha mẹ chết, không dám tiếp tục nhìn người đọc sách kia, chỉ là quay đầu, ánh mắt cầu khẩn xin nhìn về phía Trần Bình An, thần sắc thê lương, như không còn ý nghĩa gì để sống, đúng là một chữ cũng không dám nói.
Cảm giác như là đang tố khổ với lão gia nhà mình, quận Long Tuyền này thật sự đáng sợ, một kẻ bất kỳ chạy lại ngồi lên trúc ghế nhà mình, cũng là một thánh nhân binh gia, một người tùy tiện chạy tới đứng ở trong ngõ nhỏ, lại chính là nho gia quân tử có thể nhìn thấu tâm tư của mình? Hiền tài?
Như vậy tiếp theo, có khi nào sẽ còn có người tùy tiện một quyền đánh chết mình không đây?
Nữ đồng váy hồng phấn mặt đỏ lên, lấy dũng khí, lớn tiếng hỏi: "Tiên sinh, vì sao sau khi đọc sách, thường xuyên sẽ đột nhiên không nhận ra một văn tự nào đó? Cho dù chúng nó ngay tại dưới mí mắt, nằm yên không nhúc nhích trên trang sách, nhưng mà chúng ta sẽ cảm thấy thực xa lạ?"
Lý Hi Thánh thoáng kinh ngạc nhìn nữ đồng váy hồng phấn nhỏ nhắn đáng yêu, trong lòng hiểu rõ, toát ra một tia tán thưởng, vị người đọc sách Lý gia này cong thắt lưng, trừng mắt nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng nói nhỏ, nửa thật nửa giả: "Bởi vì vào một khắc nào đó, những văn tự đó đã bị thánh nhân nào đó vụng trộm mượn đi rồi."
Nữ đồng váy hồng phấn có chút tức giận, về vấn đề học vấn sách vở, nàng sẽ bướng bỉnh lạ thường, chính là phá lệ muốn giáo huấn người khác, "Nếu như tiên sinh không biết đáp án chính xác, cũng không được giải thích nghi hoặc lung tung, trên đời này nơi nào lại có chuyện vô lý như thế! Biết thì nói biết không biết thì nói không biết, có biết cũng..."
Càng đi sau, nữ đồng váy hồng phấn khí thế càng yếu đi, tiếng nói càng ngày càng nhỏ, thế cho nên đoạn ruồi muỗi nhỏ bé yếu ớt sau cùng, chỉ sợ ngay cả chính nàng cũng nghe không thấy.
Trần Bình An cười cười vỗ đầu nữ đồng váy hồng phấn, nói với Lý Hi Thánh: "Lý đại ca, đừng tức giận, tình hình nàng ấy vốn không phải như vậy."
Lý Hi Thánh sang sảng cười to, thoải mái nói: "Như vậy mới tốt."
Nghe nói Trần Bình An muốn đến ở nơi khác, Lý Hi Thánh liền cùng đi theo rời khỏi ngõ Nê Bình.
Trần Bình An đột nhiên phát hiện phía trước ngõ nhỏ, có một kiếm khách đang đứng hai tay chắp sau lưng.
Bên hông kiếm khách đang tới gần bọn Trần Bình An có giắt một thanh đoản kiếm chỉ dài hơn một chút so với chủy thủ, hông bên kia giắt một cây bội kiếm dài hơn rất nhiều so với trường kiếm bình thường.
Vỏ đoản kiếm trắng tuyết, vỏ trường kiếm đen bóng.
Sườn mặt kiếm khách trẻ tuổi đường nét mềm mại, khóe miệng trời sinh có thói quen nhếch lên, làm cho người ta cảm giác không khi nào không mỉm cười, thế cho nên tướng mạo của hắn lại rất giống một con hồ ly. Lúc này hắn đang nheo mắt, ngóng nhìn ngôi nhà cũ còn hoàn chỉnh, hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của hắn, điều này làm cho kiếm khách trẻ tuổi chẳng những không cảm thấy may mắn vui sướng, ngược lại có chút mất hứng.
Kiếm khách trẻ tuổi quay đầu, "cười" nhìn về phía đoàn người Trần Bình An, giọng điệu nhu hòa, tiếng nói ấm áp: "Biết là ai đã sửa ngôi nhà này không?"
Trần Bình An sắc mặt không nhìn ra chút biến hóa nào, hỏi: "Làm sao vậy, nhà bị hư hỏng, không nên sửa sao?"
Kiếm khách trẻ tuổi lắc đầu cười nói: "Còn chưa biết sửa có tốt không, nhưng mà 'Động thủ trên đầu thái tuế', các ngươi ở Đại Ly quận Long Tuyền có câu nói này hay không?"
Tuy kiếm khách trẻ tuổi kia luôn cười, nhưng mà Trần Bình An cũng không dám khinh thường chút nào, thậm chí cảm thấy trong lòng phát ra hàn khí.
Có vẻ như kẻ ngoại hương trẻ tuổi thích nói chuyện này rất nguy hiểm!
Lý Hi Thánh đột nhiên bước tới một bước, đưa tay ngăn lại ba người Trần Bình An phía sau, nhẹ giọng nói: "Đứng ở phía sau ta, kế tiếp không cần nói không cần làm gì, nhìn là được."
Kiếm khách trẻ tuổi ý cười càng đậm, hai tay đỡ lấy chuôi kiếm bội kiếm dài ngắn không đồng nhất, lắc lắc đầu, ý đồ tìm kiếm Trần Bình An phía sau người đọc sách mặc thanh sam, cuối cùng đứng yên, "Sao hả, sao trùng hợp vậy, vừa lúc bị ta gặp được chính chủ sao? Về phần ngươi, ngươi muốn làm cái gì, muốn chết?"
Lý Hi Thánh cười nói: "Đạo lý có thể từ từ nói, kiếm, không được tùy tiện ra khỏi vỏ."
Kiếm khách trẻ tuổi nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội tươi cười, "Nhưng đạo lý của tại hạ nằm ngay trong vỏ kiếm."
Lý Hi Thánh lãnh đạm ồ một tiếng, đưa tay chỉ chỉ mình, giật mình nói: "Thì ra ý không ở trong lời, mà ở ta?"
Kiếm khách trẻ tuổi cười nói: "Không phức tạp như ngươi nghĩ đâu, ngay cả ngươi tên họ là gì ta còn không biết. Ta chỉ mới gặp ngươi lần đầu tiên mắt đã không vừa mắt, sau khi nghe xong ngươi nói hươu nói vượn một hồi, càng thêm không thoải mái. Vừa vặn chó ngáp phải ruồi, nhất tiễn song điêu, cả ngươi và tiểu tử kia cùng nhau giáo huấn một lượt, chẳng phải quá đẹp sao?"
Lòng bàn tay kiếm khách trẻ tuổi đặt lên trên chuôi đoản kiếm, cười nói: "Yên tâm, Tào Tuấn ta xuất kiếm, rất ít giết người."
Lý Hi Thánh nhíu mày hỏi: "Tổ tiên nhà ngươi là kiếm tiên Tào Hi?"
Kiếm khách trẻ tuổi thở dài, không trả lời câu hỏi mà nói: "Ngươi là kẻ đọc sách, tội gì phải vậy, với thân phận tu vi của Tào Tuấn này, cho dù thấy thiếu niên không vừa mắt, còn có thể khi dễ hắn như thế nào? Nhiều nhất nhiều nhất là đập nát trụ cột võ đạo của hắn mà thôi, kết quả ngươi cứ muốn làm chim đầu đàn, nếu như bản lãnh ngươi đủ lớn, hoặc là quá nhỏ, còn dễ nói chuyện, nếu là bản lãnh nửa vời, chỉ thua ta một bậc nửa bậc, đến lúc đó thiếu niên bị ta giận chó đánh mèo, không phải ngươi đã hại hắn sao?"