← Quay lại trang sách

Chương 508 Bỏ vào hồ lô kiếm

Chương 508

Lý Hi Thánh thấy Tào Tuấn không nói lời nào, đưa tay phất khẽ, một ít tiểu lôi, thu phong trước người chậm rãi hoạt động, để hắn được mở mang tầm mắt, Lý Hi Thánh chủ động mở miệng nói: "Đạo lý nơi thanh kiếm này của ngươi, nói không rõ lắm."

Ngụ ý, hắn nguyện ý nghe thêm lần nữa đạo lý của thanh Mặc Ly kia.

Tào Tuấn hai tay nhẹ nhàng day day hai má, "Con người ngươi nói chuyện thật sự là không lọt tai, nhưng ta thừa nhận ngươi có tư cách này, ta có một đề nghị, ngươi có thể suy xét một chút, chúng ta chiến một trận sinh tử, toàn bộ tự gánh lấy hậu quả, không liên quan đến quốc gia gia tộc, như thế nào? Có dám cùng ta cược một trận hay không?"

Lý Hi Thánh lắc đầu nói: "Ngươi đã nhìn ra, ta vốn không am hiểu đạo công phạt, cho nên ngươi thật sự từ đầu tới đuôi, đứng ở thế bất bại."

Không hề ngại tiết lộ chi tiết.

Tào Tuấn bất đắc dĩ nói: "Ngươi là thẳng thắn thành khẩn hay là khù khờ vậy?”

Tào Tuấn nhìn thư sinh trẻ tuổi kia, đột nhiên nhớ tới một vị người đọc sách tài giỏi nhất của Nam Bà Sa Châu, là gia chủ một thế hệ của thuần nho Trần thị.

Lời đồn vị đọc sách Trần thị lão nhân kia học được học vấn vĩ đại, hai tay áo ẩn tàng thanh phong, một vai đỡ minh nguyệt, một vai gánh hồng nhật.

Tào Tuấn chấn chỉnh tâm tư, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu hồ ly toàn thân đỏ tươi, đứng trên hai chân, đứng ở trên mái hiên một gian nhà cũ nơi ngõ Nê Bình, nói với Tào Tuấn: "Lão tổ tông kêu ta nói với ngươi, muốn ngươi có chừng có mực, nếu bị Nguyễn Cung đánh chết, hắn sẽ tìm một mảnh đất ở bên cạnh, giúp chôn cất ngươi, tốt xấu coi như lá rụng về cội."

Tào Tuấn vẻ mặt ghét bỏ, "Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!"

Tiểu hồ ly ho khan một tiếng, từ bộ dáng tao nhã, nháy mắt trở nên hung thần ác sát, bày ra tư thế hai tay chống nạnh, hùng hùng hổ hổ, "Tào Hi lão vương bát đản kia, nói cho thứ con cháu nhà rùa như ngươi, mau chóng thu tay lại, nếu chọc giận thợ rèn họ Nguyễn, bị đánh thành một đống thịt nát, hắn sẽ không giúp ngươi báo thù, có tới mấy trăm con cháu đích hệ, không giúp hết được, còn nói đáng tiếc ngươi còn chưa rước tức phụ vào cửa, nếu không hắn sẽ không kêu ta khuyên ngươi thu tay lại, để người ta đánh chết là tốt nhất, hắn nhân cơ hội tốt mà vào."

Tào Tuấn vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm, gật đầu nói: "Cái này là đúng rồi. Là khẩu khí của lão vương bát đản."

Lý Hi Thánh mặc kệ những điều này, "Nếu không đánh, xin mời nhường đường."

"Không đánh, không đánh, ta không đánh chết ngươi, ngươi không đánh chết được ta, không thú vị gì."

Tào Tuấn cười nói: "Đi cửa hàng thợ rèn xem sao, chiêm ngưỡng thánh nhân."

Thân hình Tào Tuấn đột ngột vươn lên khỏi mặt đất, thẳng hướng tận trời, sau đó vội vàng rơi xuống hướng cửa hàng thợ rèn.

Về phần, quy củ chó má không thể tự tiện ngự phong lăng không trong quận Long Tuyền, Tào Tuấn thực không để ở trong lòng.

Kết quả một tiếng nổ lớn.

Tào Tuấn nhất thời giống như một ngôi sao băng phóng ra ngoài, cuối cùng chờ hắn thật vất vả dừng lại thân hình, đã là ở ngoài mấy trăm dặm, trước đó đã quay cuồng vô số lần ở trong mây, ngồi xếp bằng ở không trung, nôn ra máu không ngừng, Tào Tuấn mặt như giấy vàng, không có thẹn quá thành giận hoặc là hổn hển, ngược lại nổi lên khuôn mặt tươi cười theo thói quen, "Những kẻ đi ra từ Phong Tuyết miếu, quả nhiên đều là một đám tính tình không tốt lắm. Chính là không biết Thần tiên đài Ngụy Tấn, sẽ có thể làm cho người ta kinh hỉ hay không?"

Con hồ ly da lông đỏ tươi đảo vòng quanh Tào Tuấn, vui sướng khi người gặp họa nói: "Chịu khổ rồi sao?"

Tào Tuấn cười nói: "Nhưng chưa chết."

Hồ ly chậc chậc nói: "Bản lãnh bắt nạt kẻ yếu, thật ra học theo Tào Hi."

Tào Tuấn nói: "Không bắt nạt kẻ yếu, chẳng lẽ muốn bắt nạt kẻ mạnh e sợ kẻ yếu? Đầu óc ngươi bị bệnh sao?"

Hồ ly lơ đễnh, nâng một móng vuốt lên gãi cằm, kiễng gót chân, nhìn trấn nhỏ xa xa, "Không cướp được khối kiếm phôi cổ quái, giờ tính sao?"

Tào Tuấn nghiêm mặt nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói? Nếu không phải ngươi ở bên cạnh giựt giây ta giết người đoạt bảo, ta nhiều nhất chính là mua bán công bằng cùng thiếu niên kia."

Hồ ly hỏa hồng giở giọng giáo huấn: "Làm người cần phải thủ vững bản tâm, ngươi bên ngoài như thế nào, đến quận Long Tuyền nho nhỏ, nên tiếp tục duy trì, chẳng qua chỉ là có thánh nhân binh gia mười một cảnh, phía sau mông ngươi không phải cũng có kiếm tu lão tổ mười một cảnh đi theo sao? Một người có thiên thời địa lợi, một người có thần binh tiện tay, đều là những Luyện khí sĩ không giảng đạo lý, lực lượng ngang nhau, bọn họ đánh một trận, ngươi ở bên cạnh quan sát cuộc chiến, nói không chừng còn có thể hiểu ra vài điều, cớ sao mà không làm?"

Tào Tuấn cười lạnh nói: "Với tính tình của Tào Hi, ta tính kế ông ấy một tấc, ông ấy có thể đòi lại một thước."

Hồ ly hỏa hồng hết chuyện nói rồi hay sao mà luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại: "Cùng lắm thì tương lai để cho hắn ngủ vài lần của tức phụ ngươi, sợ khỉ gì?!"

Tào Tuấn im lặng không lên tiếng, vẫn giữ nụ cười mỉm, dừng nơi con hồ ly kia, khuôn mặt tươi cười của kiếm khách trẻ tuổi không có nửa điểm dao động.

Hồ ly ra vẻ kinh ngạc nói: "Oa, thực sự tức giận à, Tào Tuấn cà lơ phất phơ một trăm năm, thế mà cũng có thời điểm nghiêm túc?"

Tào Tuấn mỉm cười nói: "Nhàn đến nỗi đi bắt ruồi, nhưng không có ham muốn giết ruồi.”

Bạch ngư ra khỏi vỏ, ánh sáng cầu vồng hiện ra.

Cái đầu hồ ly hỏa hồng văng lên cao cao, nhưng mà cũng không nhìn thấy chút máu tươi nào bắn ra.

Cái đầu đó vẫn đang mở miệng nói chuyện: "Ai u, tốc độ xuất kiếm này, chậm ngang ngửa rùa chuyển nhà, còn nói là thiên tài kiếm tu, thật sự là mất mặt xấu hổ."

Thân thể không đầu lại nghênh ngang đi lại, lắc lắc mông, căn bản không nhìn Bạch Ngư phi kiếm lần lượt xuyên thấu thân hình, cái đầu trên không trung tiếp tục khiêu khích nói: "Tú hoa châm này của ngươi đã ngứa a."

Trong một mảng không trung, kiếm quang bắn mạnh, trắng hồng tung hoành.

Đừng nói thân hình bị chém thành mười bảy mười tám phần, ngay cả cái đầu kia đều đã biến thành tám cánh hoa, nhưng mà khi Bạch Ngư phi kiếm xuất hiện một tia ngưng trệ, trong nháy mắt hồ ly liền khôi phục đầy đủ.

Cứ như vậy tuần hoàn lặp lại.

Cuối cùng Tào Tuấn thở dài một tiếng, thu kiếm vào vỏ.

Hồ ly xoay xoay cổ, đi đến ngồi xuống bên cạnh Tào Tuấn, "Người trẻ tuổi, nhiều bản lãnh thì nên nói nhiều lời có khẩu khí."

Tào Tuấn gật đầu nói: "Có đạo lý. Nghe lời ngươi."

"Một khi đã như vậy, chờ ngươi rước tức phụ vào cửa, cho ta mượn ngủ một giấc? Dù sao nàng là nữ, ta là cái, ai chiếm ai tiện nghi khó mà nói được."

Hồ ly lại bắt đầu bày trò yêu, châm chọc nói: "Oa, kiếm tiên bại hoại cuối cùng của Nam Bà Sa Châu chúng ta một trăm năm trước, hiện tại đã là đại kiếm tu cửu cảnh, sao hôm nay đột nhiên nghe lời như vậy?"

Tào Tuấn "tuổi còn trẻ", thì ra đã hơn trăm tuổi, lúc này hắn đang đưa mắt nhìn về nơi xa, cắn môi dưới, ngoảnh mặt làm ngơ với những lời nói móc bên tai của hồ.