Chương 511 Giang thanh nguyệt cận chân
Chương 511
Hà Bá phụ nhân cắn răng một cái, bắt đầu đi ngược nước sông mà lên, xuyên qua chiếc cầu đá hình vòm không có nửa điểm khác thường, đi thẳng đến thâm sơn.
Nguyễn Cung đi tới bên bờ, đứng ở bên cạnh lão nhân, hỏi: "Chuyện giúp cô gái kia đúc kiếm, thành và bất thành, ta căn bản không nóng nảy, chưa từng có suy nghĩ buôn bán cùng ngươi."
"Chuyện đúc kiếm, không phải mua bán."
Dương lão nhân lắc đầu nói: "Nhưng thân phận thật sự của nữ nhi nhà ngươi, ta có thể hỗ trợ che giáu ba mươi năm, nhưng mà ngươi phải bảo đảm mau chóng tạo ra thanh kiếm đó, đây mới là mua bán ta muốn làm."
Nguyễn Cung thần sắc như thường, cười nói: "Thân phận thật sự?"
Lão nhân lạnh lùng nói: "Nguyễn Cung ngươi chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu."
Nguyễn Cung có chút ấm ức, nhưng vẫn gật đầu.
Lão nhân cười cười, "Quay đầu lại nhìn, sẽ thấy đáng giá."
Nguyễn Cung hỏi một vấn đề cổ quái, "Vậy cái gì sẽ là 'Không đáng'?"
Lão nhân cười nói: "Nguyễn Cung, nghe lén người khác nói chuyện không phải là thói quen gì tốt a."
Nguyễn Cung thẳng thắn nói: "Ngươi, trưởng tôn của Lý gia, Ngụy Bách, ba người các ngươi, ta phải theo dõi."
Lão nhân gật gật đầu, lại lắc đầu nói: "Đảo vị trí của ta cùng Lý Hi Thánh, khả năng sẽ càng tốt."
Nguyễn Cung cười hỏi: "Một ngàn năm, hay là một vạn năm sau?"
Lão nhân không nói gì nữa.
Một khi tiến vào loạn thế trăm nhà đua tiếng, kiêu hùng hào kiệt, thiên tài dị đoan, sẽ mọc lên như nấm, điên cuồng mà chui từ dưới đất lên, chỉ trong một đêm, chính là cảnh tượng thay trời đổi đất mới tinh.
Lão nhân từng nhìn thấy bức tranh rộng lớn mạnh mẽ đó, hơn nữa không chỉ một lần.
Nguyễn Cung rốt cuộc chỉ là thánh nhân binh gia, mà không phải loại thánh nhân âm dương gia, tuy đã nhìn được rất xa, ví dụ như nữ nhi Nguyễn Tú của hắn trưởng thành, nhưng vẫn là không đủ xa.
Lão nhân đột nhiên thốt ra một câu, "Đương nhiên không đáng, hai phàm phu tục tử, thu nạp hồn phách có tác dụng gì, cần trả giá thì trả giá, nhưng thật ra không nhỏ. Nếu đổi thành là Mã Khổ Huyền, đương nhiên là khác.”
Nguyễn Cung cười hỏi: "Tiền bối ngay từ đầu đã không xem trọng Trần Bình An?"
Dương lão nhân mặt không chút thay đổi nói: "Có người xem trọng hắn là được rồi."
————
Đường lên phương bắc một lần nữa thông hành, khiến cho Hồng Chúc trấn vốn náo nhiệt, càng thêm ca múa mừng cảnh thái bình.
Ban đêm, một con thuyền hoa treo màn trúc xanh, khoan thai xuôi theo dòng nước cong, đi tới hướng trấn nhỏ, mới vừa tiến nhập con sông chia trấn nhỏ làm đôi, đã có việc làm ăn tới cửa, là một vị lão giả phú ông mặc gấm vóc, cùng một vị tráng hán trung niên áo đay vải thô, nhìn như là lão gia có tiền mang theo hộ viện gia đinh, xuất môn đến uống tửu hoa.
Thuyền hoa thuộc loại quy mô tầm trung, có năm nữ thuyền gia, hai người chèo thuyền, hai người đánh đàn nấu rượu, còn lại một vị thiếu nữ xinh đẹp tư sắc xuất chúng nhất, ngồi ở bên cạnh lão nhân cẩn thận hầu hạ, như chim nhỏ nép vào người, điều này làm cho lão nhân cẩm y thoải mái cười to, đưa tay chỉ vào hán tử thô phác đối diện, "Thế nào, Lão Tạ, nhân kháo y trang phật kháo kim trang, cổ nhân nói đâu có sai."
Hán tử kia không biết là thẹn quá thành giận, hay là làm người ngay thẳng, từ trong tay cô gái nấu rượu tiếp nhận một chén rượu, sau khi cảm ơn, nói với lão nhân: "Đừng cứ Lão Tạ Lão Tạ, ta với ngươi không thân."
Lão nhân là kẻ da mặt dày, thời điểm tiếp nhận rượu, nhân cơ hội sờ soạng mu bàn tay một nữ thuyền gia, còn không quên nháy mắt với cô gái dịu dàng đó, khiến nữ thuyền gia ghê tởm không thôi, chỉ là không thể không miễn cưỡng cười vui bỏ qua, lão nhân không quan tâm điều này, có tư có vị uống miếng rượu, "Ngươi không thân với ta, nhưng ta thân với ngươi a, tên tuổi của Lão Tạ, tuy ở bên đông bắc nhưng vẫn vang vọng tới phía nam bọn ta. Mỗi lần cùng lão hữu nói về ngươi, sau khi bọn họ biết được ngươi với ta là đồng hương, ai ai cũng nhờ ta hỗ trợ giới thiệu, nói là đại anh hùng đại hào kiệt bực này, không gặp mặt một lần, thật sự tiếc nuối."
Hán tử chỉ là nhíu mày không nói, cúi đầu uống rượu.
Lão nhân vuốt hai hàng ria mép, lúc này ngồi xếp bằng, đầu nghiêng lệch, nhìn phía trên bờ xa hoa truỵ lạc, một tay xoay tròn chén rượu, một ngón tay vuốt ve chòm râu, gương mặt này, người ngoài còn thấy đáng khinh hạ lưu như thế nào, huống chi lão nhân ngồi xếp bằng, đầu gối cố ý chống lên cái mông đầy đặn của cô gái bên cạnh, đến cả cô gái quen nhìn cảnh phong hoa tuyết nguyệt, còn thấy hối hận không ngồi bên cạnh hán tử trầm mặc ít lời.
Khi lão nhân nâng cánh tay vuốt râu, lộ ra một đoạn tay áo, các nữ thuyền gia giỏi quan sát ngôn sắc trong thuyền hoa đều có chút thất vọng, thì ra trên cổ tay lão nhân có buộc một sợi dây dài màu xanh rêu, nếu như mang ở trên tay trĩ đồng, coi như có vài phần tinh tế đáng yêu, nhưng mang ở trên tay lão nhân, thật sự là chẳng ra cái gì cả.
Lão nhân đột nhiên dời mắt, hỏi cô gái xinh đẹp bên cạnh, "Những nữ tử hoan tràng như cô, có tin thề non hẹn biển hay không?"
Không chỉ nàng không biết đáp lại như thế nào, mà những nữ thuyền gia khác cũng đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết lão nhân đang ám chỉ điều gì.
Lão nhân cười ha ha, đưa tay chỉ hướng hán tử đối diện, "Tìm hắn, thực đáng tin. Hắn chính là một vị Sơn đại vương, quản nhiều đại sơn, thề non hẹn biển, thề non hẹn biển, non núi ở nơi này..."
Hán tử nhíu mày không nói, chậm rãi uống rượu, không yên lòng.
Lão nhân chỉ chỉ mình, "Thật ra tìm ta cũng tin được, trên đời này có tòa lầu rất cao rất cao, tên gọi cũng rất khí phách, gọi là Trấn Hải lâu, ở bờ biển, nhà của ta ngay gần Trấn Hải lâu."
Hán tử rốt cuộc nhịn không được, vẻ mặt không vui, "Họ Tào, ngươi khoe khoang chuyện này cùng các nàng để làm gì?"
Lão nhân chấp chút rượu, gắp một đũa đồ ăn nhắm rượu, liếc mắt nhìn hán tử kia, "Đúng là tán gẫu cùng những người không hiểu gì như các nàng này mới thú vị. Khoe khoang cùng người trên sơn thượng mới vô vị.”
Trong ánh mắt hán tử tràn ngập vẻ lo lắng, buồn đầu uống rượu.
Thề non hẹn biển, ở khắp phố phường vương triều thế tục, hôm nay bị nhóm thuyết thư tiên sinh hành tẩu bốn phương nhắc tới nhiều, đa số dùng cho tình yêu giữa nam và nữ, nhưng hàm nghĩa chân thật của nó, dân chúng tầm thường từ lâu đã không biết.
Trên thực tế cách nói này, đối với người trên sơn thượng rất quan trọng, là chỉ người tu hành, có thể lần lượt đứng trước núi, biển để thề ước, lời thề có được lực ước thúc tuyệt không thể tả, so với dân chúng dưới núi mua bán giấy trắng mực đen còn đáng tin hơn.
Núi, chỉ cần là Ngũ nhạc chính sơn trong quốc cảnh được triều đình sắc phong là được, Luyện khí sĩ cảnh giới càng cao, yêu cầu đối với sơn nhạc phẩm cấp sẽ càng cao, phần nhiều là đồng minh giữa đại quốc, hoặc là khế ước về làm ăn, theo thời gian trôi qua, hôn ước mai mối dần dần chiếm đa số. Hải thệ lại đã mất đi tuyệt đại bộ phận ý nghĩa. Bởi vì theo chân long thế gian cuối cùng ngã xuống, ngũ hồ tứ hải của hạo nhiên thiên hạ, cửu đại bản đồ ngoài cửu châu, đều đã mất chủ, vương triều thế tục lại không có quyền lực sắc phong ngũ hồ tứ hải chính thần, bởi vậy không còn thuỷ thần danh chính ngôn thuận, có thể ra mặt thống ngự năm cự hồ, cùng với bốn mặt biển rộng lớn khôn cùng.