Chương 513 Tiếng gà Gô trong núi
Chương 513
Ở Hồng Chúc trấn, hắn cùng A Lương đã gặp mặt uống rượu. Ở trên thuyền qua Tú Hoa Giang, hắn lại cùng Trần Bình An chào hỏi, lúc ấy hình như vẫn là lần đầu tiên Trần Bình An ôm quyền hành lễ cùng người khác. Cuối cùng cũng là hắn cùng một gã thuộc hạ Lưu Ngục, mang theo Kỳ Đôn sơn Ngụy Bách đi hướng Long Tuyền.
Lúc ấy Thần tiên đài Ngụy Tấn xưng hô với hắn là "Ai đó của Mặc gia".
————
Trần Bình An đối diện thanh hòe mộc kiếm, ngồi ở trong phòng thật lâu, cuối cùng hắn phát hiện như thế nào cũng không thể tĩnh tâm, đọc sách không được, luyện chữ không được, thậm chí ngay cả đi cọc đứng cọc cũng đều không được.
Vì thế Trần Bình An đeo gùi lên, xếp hòe mộc kiếm lại, rời khỏi tổ trạch, sau khi đi ra ngõ Nê Bình, lập tức chạy tới Lạc Phách Sơn.
Đợi đến khi hắn xuất hiện ở trước trúc lâu, tiểu đồng áo xanh cùng nữ đồng váy hồng phấn đều chấn động.
Trần Bình An đi lên lầu hai trúc lâu, lập tức tĩnh tâm lại.
Nữ đồng váy hồng phấn muốn đuổi theo, bị tiểu đồng áo xanh tóm lấy cổ, hắn nhẹ giọng giáo huấn nói: "Ngươi thật là khờ a, không nhìn ra lão gia tâm tình không tốt lắm sao?"
Nữ đồng váy hồng phấn vẻ mặt ngơ ngác.
Tiểu đồng áo xanh túm nàng ngồi ở trên ghế trúc nhỏ, nói rất thành khẩn: "Với kiểu tính tình của chúng ta lão gia cũng chỉ có hai loại tình huống mới có thể để cho hắn không bình thường như vậy."
Nữ đồng váy hồng phấn vảnh tai lên, chăm chú lắng nghe.
Tiểu đồng áo xanh đưa ra một ngón tay, hạ giọng nói nhỏ: "Một loại tình huống, là đã đánh mất tiền, hơn nữa số lượng không nhỏ."
Nữ đồng váy hồng phấn cũng tán thành sâu sắc.
Tiểu đồng áo xanh cười xấu xa nói: "Cái nữa chính là lão gia bị tổn thương tình cảm rất nặng, ví dụ như một người trăn trở, cô đơn khó ngủ, đột nhiên nổi lên mong muốn, chạy tới thổ lộ cùng Nguyễn Tú cô nương, kết quả bị nàng cự tuyệt. Hoặc là khi thổ lộ cùng cô nương ấy, được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn hôn lên miệng, ôm chặt một cái, sau đó bị Nguyễn cô nương đánh một bạt tai, mắng câu đồ lưu manh, làm hại lão gia chúng ta tức giận đầy người, đành phải đến trúc lâu để dịu lại bớt."
Nữ đồng váy hồng phấn nửa tin nửa ngờ nói: "Lão gia sẽ không làm chuyện như vậy."
Tiểu đồng áo xanh ai thán một tiếng, "Ngươi không hiểu nam nhân bọn ta đâu."
Trần Bình An ngồi xếp bằng trên lầu hai, xuyên qua khe hở lan can nhìn về phía phương xa.
Hòe mộc kiếm đặt ngang ở trên đầu gối.
Hắn lấy ra khối kiếm phôi màu bạc kia ra, cúi đầu nhìn nó chăm chú, khác với động tĩnh khác thường khi ở trong ngõ Nê Bình, lúc này kiếm phôi im lặng như vật chết.
Không biết vì sao, Trần Bình An đã tâm cảnh tường hòa, thậm chí so với thời điểm luyện quyền bình thường còn tâm ổn hơn, đầu não thanh minh, suy nghĩ trong suốt.
Trần Bình An một lần nữa ngẩng đầu, nắm chặt kiếm phôi trong lòng bàn tay, giọng điệu bình tĩnh nói: "Không là của ta, cho dù ở dưới lòng bàn chân ta, sau khi ta nhặt được, chỉ biết chủ động tìm người mất của, trả lại cho người ta. Là của ta, thì là của ta, ngươi cũng không thể đi đâu hết, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời, ta cũng sẽ tìm bắt ngươi trở về."
Kiếm phôi màu bạc dần dần trở nên ấm áp, không bao lâu sau liền nóng bỏng.
Trần Bình An cắn chặt răng, chỉ là một tay nắm chặt nó, một tay khác nhẹ nhàng đặt ở trên thân hòe mộc kiếm, chống đỡ cảm xúc nào đó, đến sau lại đã không thể không gắt gao nắm lấy thân kiếm.
Lòng bàn tay bị cháy đỏ bừng một mảng từ lúc nào.
Đau thấu tin gan, thần hồn rung động.
Kiếm phôi cháy mang đến đau đớn, ngoại trừ da thịt huyết nhục, càng nhiều là một loại khủng bố giống như nước đúc đồng tan chảy rưới vào trong lồng ngực.
Phương pháp vận chuyển mười tám đình kiếm khí, tự nhiên bắt đầu chảy xuôi, lần lượt đánh sâu vào những nơi khí phủ khiếu huyệt được đặt tên khác với bây giờ, liều chết chống chấn động do cơn nóng bỏng đó mang đến.
Trước đó Trần Bình An vẫn đình trệ ở giữa sáu bảy, chết sống không thể đột phá được bậc cửa đó.
Bất luận Trần Bình An luyện quyền luyện cọc như thế nào, cùng tiểu đồng áo xanh luận bàn rèn luyện khí lực như thế nào, cũng vô dụng, không thể vào được ngưỡng cửa đó.
Trần Bình An vì tận lực giảm bớt cảm giác đau đớn, thân hình hắn kịch liệt run rẩy, bắt đầu không thể không kiệt lực phân tâm suy nghĩ chuyện khác, suy nghĩ nội dung điển tịch thánh hiền Thôi Đông Sơn lớn tiếng đọc diễn, suy nghĩ về chữ viết trong phương thuốc của đạo nhân trẻ tuổi Lục Trầm, nghĩ đến Phong Tuyết miếu Ngụy Tấn một kiếm phá không phá vạn pháp, tưởng tượng cảnh tượng kỳ dị phi kiếm bạch hồng đánh xuân diệp thu phong hôm nay trong ngõ Nê Bình...
Từng chuyện từng chuyện, suy nghĩ như trước đều là không hề có ích.
Trần Bình An trừ huyết nhục mơ hồ trong lòng bàn tay, dính chặt lấy kiếm phôi, còn bắt đầu thất khiếu đổ máu, cái này còn chưa hết, lỗ chân lông rất nhỏ trên da thịt toàn thân bắt đầu chảy ra tơ máu, cuối cùng ngưng tụ thành một huyết châu nhìn thấy ghê người.
Bề ngoài thê thảm, bên trong càng thêm không chịu nổi, kinh mạch giữa các khí phủ trong cơ thể, giống như bị vó ngựa thiết kỵ giẫm lên lầy lội văng khắp nơi.
Trần Bình An cuối cùng nghĩ tới một vị cô nương.
Hắn mỉm cười trong lòng.
Cũng chỉ có thể cười trong lòng.
Bởi vì khuôn mặt Trần Bình An, đã bị vặn vẹo thành một khuôn mặt thần sắc cứng ngắc dữ tợn, không thể nào có thể thay đổi được chút nào.
Trần Bình An vẫn như cũ chịu đựng nỗi thương đau thật lớn.
Từ đầu tới đuôi, không rên một tiếng.
Ý thức của hắn đã trở nên mơ hồ, đần độn, mơ mơ màng màng, Trần Bình An nghĩ tới từng người một, cưỡi ngựa xem hoa, người nào thân thuộc, cảnh tượng hình ảnh sẽ tương đối rõ ràng lâu dài hơn, không quen thuộc, sẽ chợt lóe rồi biến mất.
Có niềm vui, có ngưỡng mộ, có tôn kính, có sợ hãi, có chán ghét, có phản cảm, có đáng thương, có cừu hận, có nghi hoặc...
Thùng thùng thùng...
Như có người dùng ngón tay gõ vang trái tim thiếu niên.
Như là đang muốn hỏi điều gì nơi bản tâm của mình.
Thiếu niên chỉ còn tồn tại một tia ý thức chống đỡ không muốn nhận thua, chỉ có thể lấy tiếng lòng đáp lại, đáp án ngay cả chính hắn cũng không biết.
Sức người đã cạn kiệt.
Trần Bình An rốt cuộc không chống đỡ được, đổ về phía sau, cái ót làm mẻ một miếng nền làm bằng trúc xanh, thoáng cái tỉnh táo vài phần.
Ong ong ong.
Chỉ cảm thấy trong bụng truyền đến một trận động tĩnh cổ quái.
Thân người là tiểu thiên địa, bỗng nhiên nổi lên tiếng kiếm bất bình!