Chương 520 Chuyện cũ và cố nhân
Chương 520
Tào Hi lắc đầu nói: "Không, chỉ là đồng hương mà thôi, cũng không phải đồng trang lứa với hắn, xưa nay chưa từng gặp nhau, tổ tiên hai nhà cũng không gì khúc mắc. Ta chính là không quen nhìn Tạ Thực ỷ vào tu vi khi dễ Đại Ly mà thôi, rất vong bản, tốt xấu gì cũng là xuất thân từ Đại Ly, không nhớ ân dưỡng dục thì thôi, còn đối nghịch cùng Đại Ly, người như thế, Tào Hi ta nhìn không vừa mắt."
"Nói chuyện như rắm thối!"
Hồ ly lửa đỏ trên nóc nhà lên tiếng nói toạc ra thiên cơ, cười khẩy nói: "Nam Bà Sa châu thuần nho Trần thị, năm xưa là một trong số những chi của Trung Thổ Thần Châu, Trần thị bổn gia thực thụ còn không đối phó với đạo gia, đánh chết một Tạ Thực, chính là lễ hỏi lớn nhất trên đời này, đừng nói là mang nữ tử đích hệ của thuần nho Trần thị gả cho Tào Tuấn, cho dù là Trung thổ bổn gia tái giá một cô gái cho Tào Hi hắn cũng không sao."
"Ngươi là phường gái đĩ già mồm." Tào Hi cười mắng một câu, nhấc tay phất tay áo.
Hồ ly hỏa hồng nổ lớn tạc liệt, hóa thành bột mịn.
Thời gian nó khôi phục đầy đủ nguyên trạng, rõ ràng so với trước đó bị phi kiếm của Tào Tuấn phân thây còn dài hơn rất nhiều.
Nó nhấc lên một miếng mái ngói, hung hăng ném về hướng Tào Hi, nhanh như sấm đánh, sau đó nó quay đầu bỏ chạy.
Tào Hi nhẹ nhàng đón lấy miếng ngói, ném lên trên, ném trở về ban đầu vị trí.
Thật ra miếng mái ngói đã bị phá thành mảnh nhỏ.
Mặc gia hào hiệp tên là Hứa Nhược cự tuyệt đề nghị của Tào Hi, "Những chuyện như thế nào ta không thể tự tiện làm chủ."
Tào Hi khinh thường nói: "Vậy Đại Ly các ngươi đến cùng ai có thể làm chủ?"
Hứa Nhược cười nói: "Hoàng đế bệ hạ, Phiên vương Tống Trường Kính, quốc sư Thôi Sàm, ba người này."
Tào Hi tức giận nói: "Vậy thì kêu một người đến đây, Hứa Nhược ngươi chỉ đến đây xem kịch mà không ra tay, có ý tứ gì? Tạ Thực lần này nếu dám can đảm đơn độc tới đây, khẳng định có chỗ dựa, xui xui lỡ như chúng ta ba người liên thủ lại để cho hắn chạy trốn, đến lúc đó cho hắn đạt thành mục đích, để hắn chạy về Câu Lô châu, đến lúc đó chúng ta ba kẻ đáng thương, cộng thêm Đại Ly Tống Thị các ngươi, toàn bộ xong đời!"
Hứa Nhược gật đầu nói: "Sẽ đến."
Tào Hi lập trức im lặng.
Bởi vì cho tới bây giờ hắn thích lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử, rất sợ Đại Ly thu thập Tạ Thực, rồi sẽ thu thập mình.
Huống chi Đại Ly Tống Thị cũng không phải quân tử.
Một vị chân chính quân tử nào đó, một người lợi hại hơn so với Tào Hi hắn và Tạ Thực cộng lại, đã chết rồi không thể chết thêm nữa.
Chính là chết ở chỗ này.
Chuyện này đương nhiên không thể trách vương triều Đại Ly không trượng nghĩa, chẳng trách hoàng đế Tống Thị làm rùa đen rút đầu.
Nhưng mà Tào Hi chỉ cảm thấy rất xui, điềm xấu.
Hơn nữa trên đường đến đây, thu được điệp báo Đại Ly về Ly Châu động thiên, trong đó có đề cập chuyện tổ trạch nhà mình bị sập phải tu sửa, khiến cho Tào Hi càng thêm tâm tình không được vui.
Nếu không phải thuần nho Trần thị mở miệng, thật ra hắn căn bản không muốn làm chuyến quá giang long này.
Nhất là Tào Hi hôm nay vẫn chưa có ý định đi ra, nơi này có Tề Tĩnh Xuân đang mang kết quả bế tắc chắc chắn phải chết, điều này làm cho hắn vừa đi vào quận Long Tuyền liền cả người không được tự nhiên.
Cho nên hắn hy vọng cái chết của Tạ Thực có thể dẫn dụ hắn ra, đến lúc đó mặc dù là đoán trúng kết quả tồi tệ nhất kia, còn có Đại Ly Tống Thị, thánh nhân Nguyễn Cung và Phong Tuyết miếu sau lưng, cùng với thuần nho Trần thị phía sau mình, Trung Thổ bổn gia Trần thị nhất định sẽ gánh vác phiêu lưu này.
Cầu phú quý trong hiểm nguy.
Dưới núi trên núi đều giống nhau.
————
Nhà cũ Tạ gia ở hạng Đào Diệp, con nối dòng trong gia tộc vốn không phải cành lá xum xuê, đến thế hệ này thật ra đã gia đạo sa sút, nếu không phải thiếu niên mày dài trở thành đệ tử ký danh của Nguyễn Cung, sẽ phải đến mức thê thảm bán đi tổ trạch duy trì kế sinh nhai.
Một hán tử trung niên bắt đầu gõ cửa.
Là một cô gái mở cửa, hỏi: "Ông là?"
Hán tử đường hoàng ngay thẳng trả lời: "Là tổ tông ngươi."
Cô gái mi thanh mục tú nhìn có vẻ uyển điệu, thật ra tính tình mạnh mẽ, nhất thời cả giận nói: "Ngày đầu năm mới, sao ngươi vừa mở miệng lại mắng chửi người ta như vậy? Có tin ta lấy chổi quét ngươi đi hay không?"
Hán tử thần sắc như thường, "Ngươi đi lật gia phả, tìm bộ Giáp tuất bản, bên trên sẽ có cái người tên là Tạ Thực, chính là ta. Chữ 'Thực' còn thiếu mất một nét.
Sau một nén nhang, Tạ gia cao thấp, toàn bộ quỳ rạp xuống mặt đất bên ngoài từ đường gia tộc.
Tạ Thực không thèm nhìn những vãn bối trong gia tộc đang nơm nớp lo sợ này, không nói được một lời liền đẩy cửa đại môn từ đường ra, đi vào trong đốt ba nhánh hương.
Sau đó hắn trầm giọng nói: "Anh chàng lông mày dài hơn so với người thường một chút kia, có thể tiến vào thắp hương, còn lại mọi người trở về, dù sao các lão tổ tông luôn nhìn thấy các ngươi, không cần các ngươi thắp hương, lại thêm một bụng cơn tức."
Ngoài từ đường một vị phụ nhân vẻ mặt ngạc nhiên lẫn vui mừng, kích động rơi lệ đầy mặt, cầm cánh tay con trai bên cạnh, một tay che miệng lại, không cho mình khóc thành tiếng.
Thiếu niên mày dài hít sâu một hơi, sau khi người mẹ buông tay ra, hắn đứng lên, nơm nớp lo sợ vượt qua cửa từ đường, từng bước từng bước đi hướng tới bóng lưng kia.
————
Trên dịch lộ bên ngoài trấn nhỏ, một chiếc xe ngựa chậm rãi mà đi.
Mã phu là Lưu Ngục ở Kỳ Đôn sơn từng ngăn trở một vị kiếm khách, ngồi trong thùng xe là một vị lão giả bộ dáng nho nhã như lão phu tử, cùng một cô gái mặt mày thiên nhiên trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc bén.
Quốc sư Thôi Sàm, cung nữ Trĩ Khuê.
Hoặc có thể nói là Lão Thôi Sàm, cùng Vương Chu?
————
Trong tiểu viện, tiểu đồng áo xanh lại bắt đầu ôm đầu kêu rên.
Như thế nào mà trấn nhỏ dưới núi này đáng ghét như vậy, mới ngày đầu tiên năm mới, đã có hai nhân vật nhìn không ra sâu cạn lợi hại chạy tới, dùng đầu gối hay cái mông để suy nghĩ, cũng biết là loại nhân vật đáng sợ có thể một quyền đánh chết mình. Tiểu đồng áo xanh trước kia luôn cảm thấy mình tốt xấu gì cũng từng nhìn thấy sóng to gió lớn, hôm nay đến nơi này mới biết được sóng gió phía trước, quả thực chỉ là một bãi nước tiểu của con nít so với những gì ngoài cửa trong ngõ Nê Bình.
Tự đáy lòng hắn bắt đầu bội phục Trần Bình An, có thể sống tới ngày nay, rất không dễ dàng! Quả nhiên có thể trở thành lão gia hắn, sẽ không phải là người đơn giản, khó trách lúc trước bên cạnh hắn có một đệ tử đi theo hung tàn như vậy.
Vì thế tiểu đồng áo xanh hai mắt đẫm lệ tóm lấy tay Trần Bình An, phát ra những lời từ phế phủ: "Lão gia, về sau ta nhất định sẽ đối xử với ngươi tốt một chút."
Trần Bình An đưa tay đẩy đầu nó ra, cười nói: "Ngươi là kẻ nhát gan nhất, có xấu hổ hay không.”
Tiểu đồng áo xanh khóe mắt dư quang đánh giá cô ngốc vô lo vô ưu, cảm thấy mình mất mặt quá, yên lặng ngồi trở lại băng ghế mà hờn dỗi.
Nữ đồng váy hồng phấn quả thật bình tĩnh hơn so với hắn, đang cầm miếng Thái bình vô sự bài nhẵn nhụi ôn nhuận kia, yêu thích không buông tay.
Đương nhiên người bình tĩnh nhất vẫn là lão gia Trần Bình An của bọn hắn.
Hắn dọn ra từng khối từng khối thẻ tre có khắc văn tự, đặt ở bức tường bùn vàng giữa viện tử hai nhà, xem như là đang phơi sách vở.