Chương 528 Trăm sông ngàn núi 1
Chương 528
Nam tử hắn đi theo, là người địa phương nơi trấn nhỏ, hôm nay đảm nhiệm trợ giáo ở tư thục Long Vĩ quận do Trần thị xây dựng, thanh danh rất nhỏ, xa xa không bằng những đại nho văn hào hưởng dự bốn phương, cho nên còn chưa đảm đương dậy nổi hai tiếng xưng hô tiên sinh phu tử, nhưng mà bọn nhỏ tư thục lại thích nhất hắn, thích nghe hắn kể những chuyện kỳ lạ về những kỳ nhân dị sĩ, ví dụ như chuyện hồ mị thích thư sinh kiều diễm động lòng người. Thiếu niên lại càng như thế, không tiếc lăn lê đủ trò, buộc hắn phải đồng ý làm tiên sinh của mình.
Thiếu niên trời sinh tò mò mọi sự, lẻ loi một mình ở trong tổ trạch Viên thị tại trấn nhỏ nọ, lúc này hỏi: "Tiên sinh, Đạo gia thánh nhân có ngôn, ngô sinh dã hữu nhai, nhi tri dã vô nhai. Dĩ hữu nhai tùy vô nhai, đãi hĩ. (*). Phải làm như thế nào cho phải?"
(*) Sinh lực ta có hạn, mà sự muốn biết của ta thì không bờ bến. Đem cái có hạn để mà chạy theo cái không bờ bến, là nguy!
Nho sam nam tử suy nghĩ sự tình, trong lúc nhất thời không có câu trả lời thuyết phục.
Thiếu niên sớm quen cảnh tiên sinh thần du vạn dặm, tiếp tục tự mình nói: "Vị thánh nhân kia lại nói, con người sống trong trời đất giống như bóng câu qua khe cửa, chỉ trong chốc lát mà thôi. Rõ ràng là bằng chứng cho câu trước, phải thế nào cho đúng?"
Nam tử rốt cuộc lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: "Cho nên phải tu hành, mỗi khi vượt qua một ngạch cửa, có thể trường thọ mười năm trăm năm, có thể xem càng nhiều sách hơn."
Thiếu niên vẫn là cảm thấy nghi hoặc chưa được giải thích hoàn toàn, "Nhưng nho gia chúng ta tuy cũng tôn sùng tu hành, đọc sách càng nhiều là vì nhập thế, vì để cho thế đạo này càng tốt hơn, chưa bao giờ giống như Đạo gia, chỉ theo đuổi cá nhân xuất thế cùng chứng đạo, cái này phải thế nào mới được?"
"Không tinh không thành, không động lòng người."
Nam tử cười nói ra tám chữ, đứng tại chỗ, nhìn ra xa cảnh tượng bốn phía, non xanh nước biếc, sau đó lại nói ra tám chữ, "Chân vững trên đất, tự nhiên mà vậy."
Thiếu niên nghe được bốn chữ "Tự nhiên mà vậy", tự nhiên mà nghĩ tới Đạo gia vô cùng hưng thịnh ở Đông Bảo Bình châu, hắn thở dài, "Ta có đọc trong một quyển sách, nói loạn thế, Đạo gia xuống núi nhập thế cứu người. Phật gia đóng cửa gõ mõ. Trị thế, đạo gia lên núi tự học thanh tịnh, Phật gia mở cửa thu bạc. Tiên sinh, khi nghe vậy thì Đạo gia thật sự không tệ ha, Phật gia hòa thượng không được tốt lắm, khó trách bọn họ ở châu chúng ta không ăn hương, Phật pháp không thịnh hành."
Nam tử lắc đầu cười nói: "Cái này chỉ là những lời cực đoan phẫn uất của một số kẻ đọc sách, không phải hoàn toàn không có chút đạo lý nào, chỉ là đạo lý nói ra còn thiếu, lấy cái nhỏ bao quát cái lớn, sẽ là không đẹp, chi bằng đừng nói. Tam giáo có thể lập giáo, đương nhiên đều có các điểm lợi hại, hơn nữa đạo thống của Tam giáo, đều rất phức tạp, khai chi tán diệp rất nhiều, mạch lạc pha tạp, cho nên nếu ngươi muốn nhận rõ tôn chỉ của tam giáo, nhất định phải truy đi về nguồn gốc, mới có thể đánh giá một hai, nếu không chỉ biết chút đỉnh đã ăn nói lung tung, thấy một hoặc là vài đạo sĩ hòa thượng hư hỏng, liền phủ định toàn bộ, như vậy thật không tốt."
Nho sam nam nhân nhìn một đỉnh núi đại sơn phía xa xa, "Tam giáo có biện luận, sẽ có ba người đều tự trình bày căn bản lập giáo, đạo lý sâu xa của ba phía, người bên cạnh không thể tưởng tượng, cho nên là hung hiểm nhất."
Thiếu niên nghi hoặc khó hiểu, "Tiên sinh, ba người đều tự nói chuyện, như thế nào mà lại hung hiểm?"
Nam nhân từ chỗ cao thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng phía phương xa, mỉm cười nói: "Nếu là biện luận, ngươi trừ việc biết sở trường sở đoàn trong giáo lý của mình, còn cần hiểu biết ưu khuyết của người khác, mới có thể thành công thuyết phục hai người đối phương, tán thành đạo lý của mình. Kể từ đó, thời điểm có người nghiên cứu học vấn nhà khác, hoặc sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, hoặc cảnh tỉnh, biện luận còn chưa bắt đầu, rõ ràng đã thay đổi địa vị, đi lên một con đường khác nhà."
Thiếu niên dung mạo tinh mỹ chưa hiểu rõ hết, mơ mơ màng màng.
Nam nhân cười nói: "Trước tiên đừng nghĩ nhiều như vậy, đi tới phía trước."
Thiếu niên gật mạnh đầu.
Hắn tên Thôi Tứ, tên là chính hắn tự đặt, sống ở tổ trạch Viên gia trấn nhỏ, nhưng không phải là người nhà họ Viên.
Nho sam thư sinh đi phía trước chính là Lý Hi Thánh, trừ trúc trượng cầm trong tay để dễ hành tẩu sơn đạo, bên hông còn giắt hai tấm bùa đào bằng mảnh gỗ ghép lại với nhau, phong cách cổ xưa thanh lịch.
Giắt ở bên hông hắn, lại càng thích hợp hơn.
Thôi Tứ nhịn không được lại hỏi một vấn đề, "Tiên sinh, chúng ta vào núi rốt cuộc là vì sao?"
Lý Hi Thánh trả lời: "Bởi vì ta cảm thấy có chuyện, có một số người làm rất không đúng. Nếu là sai, sẽ không thể để mắc thêm lỗi lầm nữa. Ta cần làm một số việc trong khả năng của mình.”
Thôi Tứ tươi cười sáng lạn nói: "Tiên sinh luôn đúng!"
Lý Hi Thánh lắc đầu nói: "Trong sách có rất nhiều đạo lý quý giá lưu truyền từ xa xưa, mặc kệ là giáo nào gia nào, cũng không thể dừng ở chỗ không."
Thiếu niên do dự.
Lý Hi Thánh trêu chọc nói: "Hôm nay ngươi còn có thể hỏi một vấn đề cuối cùng."
Thiếu niên nhảy nhót nói: "Ta đọc được trên giấy bút ở một văn nhân, trên đời này có chín tòa hùng trấn lâu, vì sao tòa cuối cùng, số chữ trong tên không giống những tòa khác?"
Lý Hi Thánh suy nghĩ, "Ngươi muốn nói tòa hùng trấn lâu tên là 'Trấn Bạch Trạch'? Bởi vì Bạch Trạch là... cái tên của một người, nếu gọi tên là Trấn Bạch lâu, Trấn Trạch lâu, rất không thích hợp."
Thiếu niên trăn trở, vẻ mặt đau khổ, muốn hỏi tiếp một vấn đề, lại không dám hỏi.
Lý Hi Thánh buồn cười nói: "Hỏi tiếp cũng được, hôm nay thời tiết tốt lắm, sơn thủy tú mỹ, có thể hỏi thêm vài câu."
Thiếu niên vô cùng vui vẻ, sôi nổi bên cạnh tiên sinh, " Bạch Trạch Hùng trấn lâu trấn áp kia, cùng Bạch Trạch Đồ gần như là sách vỡ lòng của Luyện khí sĩ, có liên quan đến nhau sao?"
Lý Hi Thánh gật đầu nói: "Có, chính là cùng một cái tên."
Thiếu niên chậc chậc nói: "Lão gia, trong chuyện này nhất định có rất nhiều học vấn nhỉ?"
Lý Hi Thánh dấu diếm thanh sắc ngẩng đầu, hướng một cái phương vị cười xin lỗi, sau đó dặn dò nói với thiếu niên: "Nho gia thánh hiền mà chúng ta thường kị húy, không chỉ có đối với nhóm thánh nhân trong Văn miếu, đối với Tam giáo bách gia thánh hiền, áp dụng giống nhau. Cho nên tương lai ngươi một mình hành tẩu qua sông qua núi, không được trực tiếp gọi lung tung tục danh của hắn."
Thiếu niên thắc mắc nói: "Bạch Trạch?"
Lý Hi Thánh cười đánh một cái lên đầu hắn, "Ngươi nói đi?!"
Thiếu niên cười ha ha, không để tâm.
Hai người tiếp tục trèo non lội suối, đi hướng về phía Lạc Phách Sơn.
Bên bờ tây hải của Đông Bảo Bình châu, có nam tử áo lông chồn đứng bên bờ biển, tâm tư khẽ động, quay đầu nhìn lại hướng đông, hắn nhíu nhíu mày.
Đứng bên cạnh hắn là một vị cung trang phụ nhân đầu đội màn che, chính là hồ mị trong đêm gió tuyết từ sạn đạo ngã xuống vách núi.
Nàng thật cẩn thận hỏi: "Có vị thánh nhân Bảo Bình châu nào nói năng lỗ mãng với lão gia sao? Có cần nô tỳ đi giáo huấn một chút hay không?"
Nam nhân thu lại tầm mắt, lạnh nhạt nói: "Chỉ là một vị Luyện khí sĩ lục cảnh Đại Ly. Hay cho một 'Thiên hạ chưa loạn bình đã đổi'."
Phụ nhân nghẹn họng nhìn trân trối, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, trong lòng nhanh chóng tự nhủ với bản thân ít nói là tuyệt nhất.
————