Chương 530 Thiên thượng Bạch Ngọc Kính
Chương 530
"Mỗi khi Yêu tộc làm loạn, khơi lên chiến sự, đều sẽ ứng triệu đi tới Đảo Huyền sơn, qua núi vào thành, ở phía trên tường cao kia, giữa sinh tử mài dũa kiếm đạo."
"Kiếm khí Trường Thành là nơi hội tụ kiếm tiên nổi tiếng nhất trên đời này, số lượng kiếm tiên nhiều nhất, làm những hành động vĩ đại nguy hiểm nhất trên đời này, nhưng mà ngươi có biết bên đó thiếu cái gì nhất không?"
Ngụy Bách quay đầu nhìn về phía Trần Bình An.
Đương nhiên Trần Bình An chỉ có thể lắc đầu.
Ngụy Bách đưa ra đáp án, "Thiếu kiếm!"
"Bởi vì nơi đó chiến sự diễn ra thường xuyên, hơn nữa rất thảm thiết, rất nhiều tuyệt thế thần binh được kiếm tu bên ngoài mang theo tới đó, danh kiếm có tư cách tễ thân pháp khí hàng đầu một châu, thân kiếm gãy đoạn, kiếm ý nát tan, kiếm chủ ngã xuống, chết vô số. Cho nên kiếm tu ăn đời ở kiếp bên đó, có được một cây kiếm tốt là rất khó rất khó."
"Hơn nữa bên trong Yêu tộc cũng có một số lượng kiếm tu có tầm nhìn, thích thu thập cướp đoạt hài cốt danh kiếm, thường xuyên qua lại, Kiếm Khí Trường Thành chống đỡ kiếm tu Yêu tộc, sẽ cần lượng lớn kiếm, thậm chí cần không ngừng thông qua Đảo Huyền sơn mua kiếm và cầu kiếm với bên ngoài. Thương nhân tụ tập ngoài Đảo Huyền sơn, ngồi yên lên giá, đợi tăng giá, vô số người nhờ vậy mà phất nhanh."
Trần Bình An muốn nói lại thôi.
Ngụy Bách tựa như biết Trần Bình An đang nghĩ gì, cười khẩy nói: "Ngươi cho là mọi người đều như ngươi sao? Người tốt ngây thơ, luôn tay tặng bảo bối? Đưa xong rồi lo lắng người ta cầm có nặng hay không, có cần ngươi hỗ trợ mang vác giúp?"
Tiểu đồng áo xanh sắc mặt xấu hổ, nhéo nhéo cái mũi, cảm thấy có phải mình nên sống có lương tâm, về sau thật sự đối xử tốt hơn với Trần Bình An?
Trần Bình An im lặng không lên tiếng.
"Trần Bình An, ta nói những lời vô liêm sỉ này, ngươi đừng để ở trong lòng, nói thật, thật ra ta rất bội phục ngươi."
Ngụy Bách cảm thấy hơi có lỗi, thở phào một hơi, như là đã tích góp trong bụng quá lâu, không xả ra thì không thoải mái, sau đó ánh mắt trở nên sắc bén, cười lạnh nói: "Bên trong đại yêu tòa thiên hạ đó, theo như tin tức hiện nay ta được biết, còn có ba vị tuyệt thế kiếm tiên thành danh đã lâu, chiến lực cao, sát lực to lớn, không thể tưởng tượng. Hôm nay đã trôi qua nhiều năm như vậy, số lượng là nhiều hơn hay là ít đi thì không biết."
Ngụy Bách vỗ đầu, "Thiếu chút nữa quên nói, về phần Yêu tộc vì sao siêng năng tấn công Kiếm Khí Trường Thành, rất đơn giản, hoàn cảnh cuộc sống thật sự quá mức ác liệt, linh khí loãng, bất lợi cho tu hành, chúng nó nhục thân mạnh mẽ, giỏi chém giết, một tòa thiên địa tựa như một nơi dưỡng cổ khổng lồ, cường giả chiếm cứ tuyệt đại đa số địa giới đỉnh núi, tài nguyên tu hành và con cháu nối dòng. Mà hạo nhiên thiên hạ này của chúng ta, chính là một miếng thịt to béo, không ở bên miệng, nhưng mà nhìn thấy được, trong bát của mình là cơm thừa canh cặn, trong bát người khác là thịt cá, sao có thể không thèm nhỏ dãi ba thước?"
Sắc mặt Ngụy Bách dần dần khôi phục bình tĩnh, "Thật ra muốn nói đúng sai, một bên vì sinh tồn và phát triển của chính bản thân, cùng với vì để cho con cháu đời sau được sống dễ chịu hơn. Một bên vì thủ vệ gia môn, thề sống chết bảo vệ biên cảnh. Nếu đổi thành một bên thứ ba đứng ở vị trí bàng quan, đối với việc này, khả năng sẽ không phân chia thiện ác mãnh liệt như vậy. Tin tức này, sau khi ta tiến vào Phi Vân Sơn, đồng ý trở thành sơn nhạc chính thần, xem như cùng Đại Ly Tống Thị kết thành một minh ước rất lớn, mới có thể biết được. Chuyện kế tiếp, ngươi có thể xem như những chuyện xưa cũ trong thiên thư mà lắng nghe, không cần quá để ý."
"Nghe nói trước đây có trận đại chiến cực kỳ bi thảm, hơn mười đại yêu cùng bắt tay nhau đi vào Kiếm Khí Trường Thành, từng có một hồi thương nghị cùng tu sĩ nhân tộc đỉnh phong, hy vọng đổi lấy một mảnh thổ địa lớn chừng Đông Bảo Bình châu ở phụ cận Đảo Huyền sơn làm điều kiện ngưng chiến. Chỉ là chúng ta đương nhiên sẽ không đồng ý, được một tấc lại muốn tiến một thước, đến con nít cũng biết đạo lý này."
"Sau đại chiến đó, xuất hiện một hồi đổ chiến, mười ba đấu với mười ba. Thật ra ngay tại trước đó không lâu, chuyện cách đây vài năm. Yêu tộc cùng Kiếm Khí Trường Thành, đều tự phái ra mười ba vị, bảy thắng sáu thua. Nếu Yêu tộc thắng, vậy sẽ có thể không cần một binh tốt nào, chiếm cứ tòa Kiếm Khí Trường Thành đó, nếu chúng ta thắng, sẽ có thể đoạt được toàn bộ kiếm khí của Yêu tộc thiên hạ!"
Nói tới đây, Ngụy Bách kìm lòng không được đứng lên, "Đánh! Chúng ta vì sao không dám đánh mười ba trận này!"
"Biết không?!"
Ngụy Bách hăng hái đưa ngón tay ra, chỉ về hướng Nam, "Chính là chuyện thứ tự xuất chiến của hai trận doanh, hạo nhiên thiên hạ chúng ta vắt hết óc, trung thổ Lục thị được xưng Âm dương gia bán bích giang sơn, có một vị lão tổ vì thế, trả một cái giá thật lớn, mới đại khái suy tính ra trình tự xuất chiến của cao thủ Yêu tộc!"
"Trận đại chiến đỉnh phong vô tiền khoáng hậu này, hai bên đã phái ra ba cao thủ cường đại nhất xếp đầu tiên, để tránh từng người đánh đến quên hết tất cả, đánh xuyên qua biên giới hai tòa thiên địa, đánh cho hai tòa thiên địa đều rối loạn không xong, mất nhiều hơn được. Cứ như vậy, trận quyết đấu công bình này sẽ không có ý nghĩa gì."
Nhưng mà bên Kiếm Khí Trường Thành, bảy trận đầu tiên, trừ bỏ trận đầu, đã thắng sáu trận, ổn định nắm chắc tình thế thắng, trận thứ tám, thua. Hơn nữa cô gái kiếm tiên kia, trở thành nhân vật đầu tiên bị phía Yêu tộc trảm trên sa trường. Sau đó chính là binh bại như núi đổ, thua mãi đến trận thứ mười hai, mà trận đó, bên Kiếm Khí Trường Thành cho rằng sẽ tất thắng, bởi vì đại kiếm tiên kia, công nhận chiến lực trác tuyệt, thân kinh bách chiến, chưa từng thất bại!"
"Nhưng mà hắn vẫn thua, trở thành vị kiếm tu thứ hai chết trận."
"Sau đó, hạo nhiên thiên hạ chúng ta có chút tuyệt vọng, bởi vì mọi người đều cảm thấy chắc chắn sẽ thất bại không thể nghi ngờ. Không phải vì vị kiếm tu xuất chiến cuối cùng bên Kiếm Khí Trường Thành không đủ cường đại, hoàn toàn tương phản, hắn rất cường đại, cường đại đến làm cho người ta cảm thấy vô địch, nhưng mà vị cuối cùng bên Yêu tộc, là cường giả được công nhận sát lực đứng hàng thứ ba của tòa thiên hạ đó từ vạn năm trở lại đây, chỉ là nó vừa mới đi ra khỏi sinh tử quan, trước đó bế quan ngàn năm, cho nên không nằm trong danh sách ba người đứng đầu, vì như vậy, Âm dương gia Lục thị cao nhân liều tính mạng, ngàn tính vạn tính, cũng chưa thể tính đến điểm này. Rõ ràng, Yêu tộc nhất định đã trả cái giá không nhỏ để che đậy thiên cơ này."
"Đại yêu đó, là kiếm tu! Kiếm tu đỉnh phong mười ba cảnh!"
"Trong lịch sử, Yêu tộc vô số lần chiến đấu công thành, nó nhiều lần là người đầu tiên lên đầu tường, người cuối cùng rời khỏi đầu tường."
Tiểu đồng áo xanh cùng nữ đồng váy hồng phấn phía sau đã nghe đến sắc mặt tuyết trắng.
Đến ngay cả tâm chí kiên định vượt xa người thường như Trần Bình An, cũng nắm chặt hai đấm, đặt mạnh ở trên đầu gối, mồ hôi ướt đẫm mà không hề hay biết.
Ngụy Bách không chút dấu hiệu bất chợt cất tiếng cười to, sải bước đi về phía trước, tay áo kịch liệt phiên diêu, một tay hắn chỉ hướng phía nam xa xôi, quay đầu, một nắm tay nâng lên, "Nhưng chúng ta thắng rồi."
"Nam nhân đã giết chết kiếm tu đại yêu kia, mọi người đều gọi hắn là A Lương! Mọi người cũng không biết hắn từ nơi nào đến, hắn muốn đi đâu. Chỉ biết là hắn ở Kiếm Khí Trường Thành giết nhiều Yêu tộc nhất!"
Ngụy Bách vui sướng vô cùng, lắc mạnh cánh tay, cao giọng nói với thiên địa: "Hắn tên là A Lương!"
Trần Bình An chậm rãi quay đầu, nhìn về phía tiểu trúc lâu được người đó tự mình đặt tên là Mãnh Tự lâu.
Thiếu niên quật cường lập tức liền chảy nước mắt.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt.
Có một hán tử trung niên đầu đội mũ trúc, tay dắt lừa tay cầm đao, cười tự giới thiệu với thiếu niên.
Ta tên là A Lương, lương trong thiện lương.
Ta là một kiếm khách.