Chương 537 Ta cũng biết 2
Chương 537
Lý Hi Thánh vỗ vỗ bả vai Trần Bình An, "Coi như là ta cố ý làm khó, ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Nếu đổi thành người khác, căn bản ta sẽ không mở miệng, nhưng mà Trần Bình An ngươi không giống như vậy, ta cảm thấy ngươi là người tốt, hơn nữa còn là người rất tốt. Có vài thời điểm, thậm chí ngươi sẽ làm cho người bên cạnh cảm thấy xấu hổ, có biết không?"
Trần Bình An vẻ mặt ngơ ngác.
Ta tốt như vậy sao?
Lý Hi Thánh thoải mái cười to, đi đến bên lan can, ngoắc thư đồng Thôi Tứ dưới lầu nói: "Mang bọc hành lý lên đây, giờ ta đang cần dùng."
"Dạ được, tiên sinh chờ chút."
Thiếu niên dung mạo tinh mỹ như đồ sứ chạy nhanh lên lầu, động tác thành thạo tháo xuống cái gánh sau lưng, bên trong có Bách bảo hạp chuẩn bị cho văn nhân sống nơi đất khách quê người, chứa trọn bộ giấy và bút mực, đều là đồ cũ, không có vẻ giàu sang phú quý mấy.
Lý Hi Thánh lấy ra một cây bút lông, giống như lại bút chuyên dùng để viết loại chữ nhỏ, có phần tinh xảo. Nửa đoạn trên của ống bút, có khắc bốn chữ "Phong Tuyết Tiểu Trùy", ống bút làm từ trúc, nhưng mà đời đời truyền thừa, trải qua năm tháng dài lâu tích lũy, tản mát ra một loại màu đỏ thắm mượt mà sáng bóng. Càng thêm kỳ quái là ngòi bút cứng rắn, có màu vàng nhạt, mũi nhọn thẳng ra.
Đợi đến khi Lý Hi Thánh lấy bút ra, Trần Bình An nhìn sát vào, mới phát hiện nửa đoạn dưới của ống bút, thì ra còn có bốn chữ cực nhỏ không dễ phát hiện.
"Hạ Bút Hữu Thần."
Lý Hi Thánh hiển nhiên cũng phát hiện Trần Bình An thấy được bốn chữ nọ, hơi hơi nhấc lên bút lông, cười giải thích: "Đọc sách trăm lần tự mình hiểu ra nghĩa, đọc nát vạn quyển sách hạ bút như có thần, hình như các người luyện quyền, cũng có cách nói giống như vậy, kêu là thần không đến, quyền không ổn. Nghe có vẻ thực hư ảo, thật ra cũng không giả chút nào, nói chính là một chữ cần (cần cù), quen tay hay việc, xảo đến huyền diệu, cứ theo thứ tự mà tiến, từ từ sẽ hiểu, đã hiểu một pháp, một pháp thông vạn pháp thông, vạn pháp đều thành."
Trong nháy mắt này, Thôi Tứ linh quang hiện ra, giống như bắt được manh mối gì, vò đầu bứt tai, nôn nóng khó dằn nổi.
Nữ đồng váy hồng ngờ nghệch từ nhỏ đã đọc đủ thi thư, chỉ cảm thấy như là uống một vò rượu lâu năm, đã cảm thấy say.
Duy chỉ có tiểu đồng áo xanh, ngồi ở trên lan can day cái mũi, không thèm để ý, chỉ là sau khi thấy hai vị này khác thường, mới bắt đầu ngẩn ra.
Trần Bình An thật ra không có nhiều cảm xúc cho lắm, chỉ yên lặng nhớ ở trong lòng đạo lý này.
Lý Hi Thánh nhẹ nhàng hà một hơi vào ngòi bút, mũi bút cứng rắn màu vàng tựa như vào giờ khắc này trở nên ôn nhuận hẳn lên, tuy mũi nhọn như vậy, ngòi bút như đao trùy, đã có linh khí.
Lý Hi Thánh mỉm cười nói: "Cho người cá không bằng chỉ người bắt cá, ngươi đã không thu lấy bùa đào, dù sao ta cũng phải xuất ra một chút bản lĩnh giữ nhà, Lý Hi Thánh ta đọc sách, chưa đọc ra đại học vấn, nhưng tự nhận coi như tinh ở khắc dấu cùng vẽ phù, hôm nay ta ngay sẽ viết chữ vẽ phù ở trên phiến trúc của trúc lâu này, yên tâm, sau khi viết xong, sẽ không lưu lại một văn tự nào mắt thường có thể thấy được, cho nên sẽ không phá hư chỉnh thể mỹ quan của trúc lâu, nhưng mà tương lai có một ngày, có khả năng sẽ hiển lộ ra một ít cảnh tượng, đến lúc đó ngươi đừng cảm thấy kỳ quái là được. Hôm nay chủ yếu vẫn là chuyện dạy ngươi vẽ phù, chừng nào ngươi cảm thấy nắm bắt được chút ý tứ này, ta mới dừng bút, ngươi không cần sốt ruột, viết là phải từ từ, ngươi chậm rãi tìm hiểu."
Trần Bình An thẹn đỏ mặt nói: "Ta hơi ngốc, Lý đại ca chuẩn bị tâm lý cho thật tốt."
Lý Hi Thánh nhẹ nhàng dịch bước, đối mặt trúc lâu như đối mặt vách tường, một tay đưa ra sau, một tay cầm bút, tìm kiếm chỗ viết, mỉm cười nói: "Nếu giúp người làm điều tốt là ngốc, cần cù cứng cỏi là ngốc, như vậy nói rõ thế đạo này của chúng ta có vấn đề. Trần Bình An, ta hy vọng ngươi tiếp tục kiên trì loại không thông minh này."
Trần Bình An gãi gãi đầu, từ nhỏ bị Diêu lão nhân mắng đã quen, đã quen nhìn cuộc đời thú vị nhiều màu sắc của người khác, kết quả hôm nay Lý Hi Thánh khích lệ hắn như vậy, thật sự là không quen mấy.
Lý Hi Thánh nghĩ nghĩ, quay đầu nói: "Chuyện vẽ phù, hướng đến lấy Đạo gia phù lục nhất mạch làm đầu, thật ra chúng ta vẽ phù, không cần quá câu nệ đạo thống phe phái, thế gian chí lý, chung quy không trốn khỏi chuyện hóa thứ mục nát thành thần kỳ, tựa như ngươi luyện quyền..."
Nói tới đây, Lý Hi Thánh cười hiểu ý, "Cũng rất tốt đẹp đó."
Có thiếu niên luyện quyền, có núi thì nhìn núi, có nước thì nhìn nước.
Lý Hi Thánh cảm thấy thế gian không có gì có ý thơ hơn bức hoạ quyển này.
Lý Hi Thánh nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nín thở ngưng thần, nghiêm mặt nói: "Vẽ phù cần phù chỉ, phù chỉ có thể là vạn vật thế gian, nhưng trước mắt ngươi vẫn nên cần làm từng bước, thành thành thật thật vẽ phù trên giấy, sau này ta sẽ tặng cho ngươi một xấp phù chỉ phẩm tướng không tệ, cùng với một bộ tranh ảnh tư liệu nhập môn phù lục. Ngươi tạm thời không cần lo lắng chuyện mua phù chỉ, nhưng mà sau khi dùng hết, ngươi cần tự mình lo lắng phí dụng, đây là không có biện pháp, tu hành khó khăn, trong đó có một điểm nằm ngay ở chỗ rất hao tiền tài, kiếm tu rèn luyện phi kiếm, phù sư hao tổn phù chỉ, ắt không thể thiếu."
"Một chút chân khí, rưới vào ngòi bút, sau đó hành văn liền mạch lưu loát, như “ngẫu đoạn ti liên” (1), chữ có thể đứt, thần ý không thể đứt, phải xa xa hô gọi, như đỉnh của hai ngọn núi, hô gọi lẫn nhau, tất có tiếng vọng."
(1) ngó sen tuy đứt nhưng sợi tơ vẫn còn liền.
"Trần Bình An, nhìn cho kỹ."
Lý Hi Thánh đột nhiên cầm bút "Phong Tuyết Tiểu Trùy" trong tay, đổi sang bàn tay khác, bàn tay rảnh rỗi kia xoa xoa ở trên tay áo, sau khi làm xong, lúc này mới đổi trở về, cười nói với Trần Bình An: "Đây là học của ngươi, đối với mỗi sự việc, phải có kính ý, trước kia ta không bằng ngươi, nay ganh đua."
Lần đầu tiên gặp mặt ở cổng lớn Lý thị phố Phúc Lộc, Trần Bình An trước khi tiếp nhận sách vở từ trong tay Lý Hi Thánh, trước buông ra bình sứ, lau tay xong mới dám tiếp nhận sách.
Trần Bình An nào nghĩ đến động tác trong lúc vô tình như vậy, khiến cho Lý Hi Thánh trịnh trọng như thế.
Lý Hi Thánh rốt cuộc bắt đầu vẽ phù, thật ra càng như là người đọc sách tập trung viết chữ.
Lâu quan thương hải nhật (2).
Chữ của Lý Hi Thánh, thực công chính bình thản, nhưng mà so với ở trên mấy tờ phương thuốc của đạo sĩ Lục Trầm, cái loại "nhạt nhẽo vô vị" này, giống về hình dáng nhưng lại thần thái không giống.
Nhưng Trần Bình An nói không được nguyên do trong đó, chỉ là một loại cảm giác tuyệt không thể tả mà thôi.
Lý Hi Thánh sau đó viết từng câu thơ mà hắn tự nhận là "Tốt đẹp", thánh hiền dạy bảo, kinh điển Đạo gia, tinh túy của tôn chỉ học vấn trăm nhà.
Lý Hi Thánh kiễng gót chân viết ở chỗ cao, rồi cong lưng viết ở chỗ thấp, lần lượt dịch bước, lần lượt làm ướt bút. Thời điểm viết nhẹ nhàng vui vẻ thoải mái, thậm chí bảo thư đồng Thôi Tứ đưa ghế trúc từ dưới lầu lên, đứng ở trên ghế viết khoái ý đầm đìa, hoặc ngồi hẳn ở trên đất, viết bừa bãi thoải mái.
Hắn viết không dám cao giọng mà nói, sợ kinh người ở trên trời. Hắn viết phá giặc trong núi dễ, phá giặc trong lòng khó.
Hắn viết người chưa tỉnh Phật, Phật đã tỉnh người. Hắn viết Tiếng vang nước biếc non xanh một chèo. Còn viết đạo phu tử, trung thứ mà thôi (3).
Đạo Phu tử ta chỉ gồm ở hai chữ trung, thứ mà thôi, đối với mình trung, đối với