← Quay lại trang sách

Chương 539 Thiên địa không câu thúc

Chương 539

Trong một đêm ngắn ngủn, Lạc Phách Sơn bị ép tới chậm rãi sụp xuống hơn một thước.

Ngụy Bách luôn luôn ở trên một đỉnh núi phụ cận, nhìn chằm chằm Lạc Phách Sơn hạ xuống từng chút một.

Thì ra văn tự chân chính của thế gian, lại nặng nề như vậy.

Ngụy Bách cười nói: "Lợi hại, thật sự là lợi hại. Ngay cả ta cũng có chút tò mò, Lý Hi Thánh ngươi đến cùng là thần thánh phương nào. Chẳng lẽ cây giai của Trần thị thật sự không liên quan gì với ngươi? Vậy ngươi có thể là ai?"

Khi ngày đêm giao nhau, Ngụy Bách kìm lòng không được lại nhìn về phía trúc lâu nọ.

Tương đắc ích chương, nhật nguyệt giao huy (Cùng nhau thêm mạnh, nhật nguyệt cùng sáng).

————

Ngoài trúc lâu, nếu đã không buồn ngủ, ba người Trần Bình An song song ngồi ở ghế trúc, cùng nhau chờ hừng đông.

Trần Bình An đột nhiên hỏi tiểu đồng áo xanh: "Một viên xà đảm thạch bình thường, đổi với ngươi một vạn lượng bạc. Bán vậy có mắc không?"

Tiểu đồng áo xanh vẻ mặt dại ra.

Trần Bình An thấp thỏm nói: "Quá mắc?"

Tiểu đồng áo xanh nhảy dựng lên một cái, "Chỉ một vạn lượng? Lão gia người đang làm nhục ta sao?!"

Trần Bình An nhẹ nhỏm, "Vậy một vạn một ngàn lượng?"

Tiểu đồng áo xanh thở phì phì nói: "Lão gia người còn như vậy, ta sẽ bỏ nhà đi ra ngoài!"

Trần Bình An tất nhiên sẽ không xem là thật, tò mò hỏi: "Người tu hành trên núi, khi giao dịch mua bán, dùng cái gì làm tiền?"

Tiểu đồng áo xanh cười hắc hắc, "Lão gia, người chờ chút, ta cho người xem tiền tài thần tiên trên núi dùng. Nhà của ta có rất nhiều!"

Tiểu đồng áo xanh vung tay áo, trong vật chứa mà hắn tùy thân mang theo, rất có huyền cơ, rầm rầm rơi xuống một trận mưa, trên đất toàn bộ là ngọc thạch trong suốt chồng chất thành núi, toàn bộ tạo hình thành bộ dáng đồng tiền, đại khái có ba loại, lớn nhỏ khác nhau.

Hắn ngồi ở trên đất, bắt đầu giảng giải cho Trần Bình An xuất xứ của mỗi một loại ngọc thạch, cùng với giá trị khác biệt lẫn nhau.

Cái này là tiền mà thần tiên dùng!

Thần giữ của Trần Bình An nhanh rời khỏi ghế dựa, ngồi xổm bên cạnh núi tiền, dụng tâm lắng nghe tiểu đồng áo xanh cẩn thận giảng giải.

Cuối cùng Trần Bình An đột nhiên nói ra một câu, "Ta muốn mang Bảo Lục sơn đưa cho Nguyễn cô nương, các ngươi cảm thấy thích hợp không?"

Nữ đồng váy hồng trừng mắt nhìn, không biết làm sao.

Tiểu đồng áo xanh bụp một tiếng quỳ ở trên đất, "Lão gia, chẳng lẽ người không đau lòng sao? Nhất định khắc chế, phải khắc chế! Cầu lão nhân gia người ngàn vạn đừng xúc động, Tú Tú cô nương là cô nương tốt nhất trên đời này, điểm ấy ta tuyệt không phủ nhận, nhưng nàng dù sao còn chưa được lão gia cưới vào gia môn mà!"

Trần Bình An cũng không để ý đến lời nói cưới hay không cưới kia, chỉ lắc đầu nói: "Ta không đau lòng."

Tiểu đồng áo xanh gào khóc thảm thiết: "Nhưng mà ta đau lòng!"

Học thục trấn nhỏ có một lão nhân thấp bé, tuy là phu tử tiên sinh, nhưng quần áo lôi thôi, tên là Trần Chân Dung, thích uống rượu, sau khi say rượu, sẽ đưa ngón tay tùy tiện phác thảo với không khí, uốn lượn vặn vẹo, không người nào biết đến cùng là đang viết cái gì hoặc là vẽ cái gì. Lời say hết bài này đến bài khác, vừa không là quan thoại Đại Ly, cũng không phải nhã ngôn Bảo Bình châu, tóm lại ai nghe cũng không hiểu.

Lão nhân tuy họ Trần, không phải xuất thân Trần thị quận Long Vĩ, nhưng mà Trần Tùng Phong thân phận tôn quý, đối với lão nhân lại kính trọng có thừa, nhóm phu tử học thục đối với lão nhân tính tình quái gở này, quan cảm thật ra không tốt.

Hôm nay, lão hán lôi thôi uống rượu, say khướt đi qua cầu đá hình vòm, đi hướng cửa hàng thợ rèn, dùng phương ngôn nhà mình lớn tiếng nhâm "Phù hà hán, xúc đại nhạc, kỵ nguyên khí, du thái hư, vân chưng vũ phi, thiên thùy hải lập, tráng tai!"

(Nâng sông Hà Hán, đỡ núi cao, cưỡi nguyên khí du ngoạn thái hư, mây cuốn mưa bay, đội trời đạp biển, tráng a)

Lão hán đến bên ngoài cửa hàng, cuối cùng không phải cứ như vậy mà xông vào, mà chạy tới Long Tu hà rửa mặt, đại khái là mấy vốc nước lạnh không tẩy đi được men say, lão nhân liền dứt khoát nằm úp sấp ở trên đất, nhúng cả đầu vào trong nước lạnh như băng, ra sức lắc lắc, cuối cùng đột ngột ngẩng đầu lên, cười ha ha: "Thoải mái thoải mái!"

Lão hán đứng lên, thình lình thở dài, bởi vì nhớ tới quang cảnh thảm đạm của con cháu Trần thị ở trấn nhỏ, thế mà làm nô làm tỳ cho dòng họ khác, tuy lão nhân cùng bọn họ cũng không có sâu xa, cũng biết thế đạo gian khổ, chẳng trách đệ tử Trần thị đã làm mất hết thể diện tổ tông, nhưng dù sao cũng là cùng dòng họ, lão nhân thật sự là tích úc khó tiêu, đành phải mở ra bầu rượu, do do dự dự, sau một phen đấu tranh tư tưởng, nhìn xung quanh một phen, lúc này mới lại như là trộm cắp, lén lút uống ngụm rượu nho nhỏ, nói thầm: "Nếu như ở tại Nam Bà Sa châu, chỉ cần là hậu duệ Trần thị có thể tra ra, cho dù có nghèo túng không chịu nổi, nào sẽ lưu lạc đến mức làm trâu làm ngựa cho người ta, mất mặt Trần thị thuần nho."

Lão nhân nói tới đây, tự cho bản thân một bạt tai, "Thứ già không biết xấu hổ, lại quản không được miệng, đã nói không uống mà còn uống!"

Lão nhân tự tát một tát, cười hắc hắc, rõ ràng đập nồi dìm thuyền, lại uống hai ngụm, chẳng qua lại tự cho mình hai cái tát không đau không ngứa.

Uống hai ngụm lớn rượu nguyên chất mua từ trong tay mỹ phụ, lão nhân cuối cùng đã hài lòng, lập tức đi vào cửa hàng thợ rèn, lớn tiếng ồn ào hô tên Nguyễn Cung, rất nhanh sau đó Nguyễn Cung đã đi ra từ một tòa kiếm lô, cởi xuống cái váy da trâu bên hông, tùy tay đưa cho thiếu niên trường mi phía sau.

Lão nhân vừa thấy vị thánh nhân Nguyễn gia xuất thân Phong Tuyết miếu này, bắt đầu lèm bèm, "Nguyễn Cung, ngươi không bằng Tề Tĩnh Xuân, thật sự xa xa không bằng Tề Tĩnh Xuân..."

Nguyễn Cung không để ý điều này, như đã sớm quen rồi, đối với lão nhân ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không chào hỏi, vẫn trầm mặc ít lời như trước, thật ra thiếu niên trường mi phía sau nhíu mày, nhưng vẫn ẩn nhẫn không phát.

Nguyễn Cung ở phía trước dẫn đường, lão nhân cùng hắn sóng vai đi tới, còn chưa chịu buông tha lỗ tai Nguyễn Cung, giống như gái đã có chồng nhiều chuyện trên phố phường vậy, lần này lão nhân lại dùng nhã ngôn chính thống Bà Sa châu, có phong vận khác, "Nguyễn Cung, ngươi nhìn Tề Tĩnh Xuân đi, văn mạch ở đó bị chúng ta đối xử như thế, lại nguyện ý lấy ơn báo oán, hỗ trợ trông coi cái cây nọ."

"Đổi lại là ta, trước để cho nha đầu Trần Đối kia nhìn thấy cây trên mộ phần, sau đó một cước giẫm nát, để cho chúng ta vui mừng một hồi, có thoải mái hay không? Chỉ tiếc Tề Tĩnh Xuân là chính nhân quân tử, không làm loại chuyện này."

"Cho nên mới có người đi tìm lão tổ tông chúng ta giảng đạo lý, cho dù bị hắn trộm đi một vầng mặt trời trên đầu vai lão tổ, lão tổ vẫn không muốn xé rách da mặt, từ chỗ hắn 'mượn dùng' trăm năm."

"Ngươi lại nhìn ngươi xem, thực không phải ta nói ngươi, khí phách tinh thần sa sút, đạo hạnh tu vi nửa bước không tiến, kết quả là thu vài con mèo con con chó con làm đệ tử khai sơn, nói thằng nhóc trường mi kia, dựa vào khí số gia tộc, có thể có bao nhiêu năm quang cảnh? Một trăm năm, hay là hai trăm năm?"