Chương 620 Xung quanh 2
Chương 620
Lão ẩu mặt không chút sắc máu cong người, kinh ngạc nhìn bốn người ngoài cửa.
Người đọc sách vừa gõ cửa lá gan rất nhỏ, thấy lão ẩu âm trầm dọa người, đúng là không dám tự mình làm chủ, núp ở phía sau đồng bạn, chỉ cảm thấy lên trời không có đường xuống đất không có cửa, khổ quá đi thôi.
Vị thư sinh còn trẻ yêu thích đọc bách gia điển tịch này, thường xuyên có thể từ trong những giấy bút sách vở đọc khi nhàn tình ngẫu ký, lật giở tới một số quỷ mị tinh quái không có gì là không có, chuyện xưa cố nhân, nhìn chung chia làm hai loại, một loại son phấn kiều diễm, tương tự hồ mị yêu thư sinh, và chính là loại trước mắt này, quỷ khí dày đặc, mặc dù trời tối đi vào, thế nào mà lại thấy đình viện thật sâu, rường cột chạm trổ, may mắn sống đến khi bình minh rời đi, sẽ biến thành mộ hoang ai phần cáo thỏ thường lui tới.
Bấp ba bấp bênh, trời giá rét đông lạnh, người đọc sách tay cầm cây đuốc, so với đồng bạn thì gan lớn hơn, chỉnh lại rương sách sau lưng, vừa chà chà tay để sưởi ấm, vừa cười khổ nói: "Lão thẩm có thể cho bọn ta ở nhờ một đêm? Bên ngoài thật sự mưa quá lớn, bọn ta có bằng hữu không chịu được đông lạnh, đã ngất rồi, nếu như không có chỗ nào ấm áp để ở, có sống qua tối nay hay không cũng khó nói, mong rằng lão thẩm giúp đỡ, coi như là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp Phù Đồ."
Lão ẩu cau mày, nói phương ngôn địa phương khó nghe khó hiểu, hình như là đang chất vấn cái gì.
Thư sinh vẻ mặt cay đắng, đành phải dùng phương ngôn giống như lão ẩu để giải thích một phen.
Lão ẩu hơi hơi chuyển động cặp mắt như cá chết kia, nhìn thẳng Trần Bình An, thế là đột nhiên dùng Bảo Bình châu nhã ngôn, "Người tập võ?"
Trần Bình An gật gật đầu.
Lão ẩu nhìn phía đạo sĩ trẻ tuổi trên lưng Trần Bình An, lộ ra chuôi kiếm gỗ đào, sau khi mê man, đạo sĩ Trương Sơn hô hấp ngược lại so với khi thanh tỉnh lại càng thêm lâu dài trầm ổn, cái này đại khái chính là điểm thần kỳ của Luyện khí sĩ, khắp nơi phản phác quy chân (*), ngoài dự đoán mọi người. Sau khi lão ẩu phát hiện chuôi kiếm gỗ đào này, ánh mắt nheo lại, "Bằng hữu ngươi là người tu đạo?"
(*) Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất cũng chính là điểm xuất phát,
Trần Bình An tiếp tục gật đầu.
Lão ẩu cuối cùng nhìn phía người đọc sách đang sợ hãi rụt rè cầm ô, "Người đọc sách?"
Thư sinh bên hông giắt một ngọc bội dương chi lắc đầu nói: "Không có khoa cử công danh, không được coi là người đọc sách."
Lão ẩu nhếch khóe miệng, đầu vai nhún lên nhún xuống nhường lối đi, "Nếu đều là người đứng đắn, vậy mời vào đi, nhớ rõ sau khi vào cửa, ai nấy ở phòng nghỉ ngơi là được, không cho phép tùy tiện đi loạn, quấy nhiễu chủ nhân nhà ta, tự gánh lấy hậu quả. Trong phòng có chậu than hỏa lò, chư vị công tử tất cả cứ tự nhiên sử dụng, không cần hỏi, người tới là khách, chủ nhân nhà ta cũng không đến mức tính toán chi li như thế."
Khi lão ẩu đóng cửa, nhìn xung quanh một phen, sau đó nhanh chóng đóng đại môn, đại môn nặng nề ở trong tay lão ẩu, lại nhẹ tựa lông hồng, cửa đóng ầm ầm.
Tòa nhà này thực sự không nhỏ, hẳn là tứ tiến viện, trong bốn người Trần Bình An được sắp xếp ở nhị tiến đại viện, đã được báo cho biết không thể đi tới đình viện phía sau. Mái cong của tòa nhà có điêu khắc thụy thú, hoa điểu và sơn thủy vân văn, song cửa sổ tinh mỹ, nền đất trong viện dùng đá hai màu xanh đỏ để lát, đường chính yếu và thứ yếu rõ ràng, ngay ngắn có trật tự.
Hành lang sao thủ (*) liên kết nhà và sương phòng, để tiện cho ngày mưa tự do hành tẩu.
(*) Hành lang sao thủ (hành lang khoanh tay) là loại hành lang có mái hiên phổ biến trong kiến trúc cổ của Trung Quốc, thường kết hợp với cổng thùy hoa, là 1 phần của tổ hợp kiến trúc Tứ Hợp Viện. Đây là dạng hành lang tạo thành những lối đi có tính tương liên, thông nhau tựa như hai cánh tay khoanh trước ngực.
Bóng người lão ẩu nhập vào hành lang hẹp liên kết nhị tiến viện và tam tiến viện, tối đen một mảng, bỗng nhiên có một tia chớp, hai vị thư sinh chưa thu hồi tầm mắt, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch tươi cười của lão ẩu, sợ tới mức hai người hồn phi phách tán, vội vàng đi hướng sương phòng liền nhau, hai vị thư sinh họ Sở, họ Lưu không dám đi vào giấc ngủ, đành phải tạm thời tụ tập ở trong một gian phòng ở, thư sinh họ Lưu sau khi buông dù giấy dầu rồi, khêu đèn đêm đọc thánh hiền thư, lấy thêm can đảm.
Người đọc sách Họ Sở lá gan lớn hơn chút, nếu không cũng sẽ không biết được nơi đây có tòa nhà, hắn buông cây đuốc xuống, bắt đầu khua chậu than, từ trong rương sách lấy ra giấy dầu bao kín hỏa chiết tử (*), nhanh chóng châm lửa đốt lên, phòng ốc rất nhanh ấm áp hẳn lên. Hắn nhìn quanh bốn phía, đưa tay đè giường, chăn đệm hơi có mùi ẩm mốc, chỉ là điều này cũng không thể tránh được, năm nay Thải Y quốc sau khi vào xuân, mưa dầm kéo dài, hầu như không có ngày nào nắng to, nhưng thật ra không thể trách móc chủ nhân vì chuyện này, huống chi có chỗ nghỉ chân đã là vạn hạnh trong bất hạnh.
Hoả chiết tử: giống hộp quẹt lửa, dùng để tạo ra lửa
Người đọc sách họ Sở đầu buộc khăn vuông màu xanh, dáng người thon dài, tướng mạo đường đường, giữa đôi mắt có một cỗ chính khí nghiêm nghị, hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện khung cửa sổ thường hay đổi mẫu, hình thức tinh xảo thể hiện ngụ ý tốt đẹp, điêu khắc có biên bức, cá chép cùng linh chi vân vân, bình thường chỉ có thư hương môn đệ mới có tâm tư này. Đột nhiên hắn để sát vào cửa sổ, chăm chú nhìn, phát hiện giữa hai phiến cửa sổ có một thanh gỗ hơi rộng, giống như có một chút dấu vết sơn son, chữ viết loang lổ, mơ hồ không rõ, y hi nhìn ra là một ít phù lục văn tự.
Khi trong phòng dần dần ấm áp lên, người đọc sách họ Lưu lá gan cũng lớn một chút, liền buông bộ sách trong tay, nhìn thấy đồng bạn giống như đang nhìn chằm chằm cửa sổ, liền nhìn theo hắn tầm mắt ngẩng đầu, kết quả nhìn thấy bên ngoài cửa sổ một mảng đỏ bừng, chiếu rọi ra một khuôn mặt già nua, khàn khàn lên tiếng nói: "Trời đã tối muộn, mong hai vị công tử sớm nghỉ ngơi đi."
Lần này lão ẩu cầm đèn lồng tuần tra ban đêm đột nhiên xuất hiện, khiến hai thư sinh thiếu chút nữa bị hù cho chết tươi.
Lão ẩu vừa mới từ sương phòng sân đối diện đi tới, thiếu niên đeo hộp bên kia cũng đang khêu đèn đọc sách, cũng nhìn phía cửa sổ, vốn không thất kinh đến vậy, lão ẩu lắc đầu, tập tễnh đi xa, ha ha cười nói: "Người đọc sách lá gan nói chung là hơi nhỏ.”
Sương phòng đối diện.
Trần Bình An đứng nghiêng nghiêng nơi gần cửa sổ, nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Lão bà bà đi rồi."
Thì ra trước khi đạo sĩ trẻ tuổi trước khi tiến vào tòa đã tỉnh lại, uống một viên Hồi dương đan với liệt rượu trong bình giang hồ kia của Trần Bình An, lập tức liền tinh thần toả sáng, vốn dĩ hắn không muốn lãng phí một viên đan dược, nhưng mà đột nhiên hắn cảm thấy có yêu khí chợt lóe rồi biến mất, không dám keo kiệt đan dược nữa, một văn tiểu tuyết tiền, chung quy so sao lại với tính mạng của mình. Đạo sĩ Trương Sơn từ trên giường ngồi dậy, phủ thêm một chiếc đạo bào mới tinh, xoay người ngồi ở bên cạnh chậu than, đưa tay sưởi ấm, đè thấp tiếng nói nói: "Trần Bình An, tối nay hai ta thay phiên gác đêm đi, bằng không thật sự là lo lắng, luôn cảm thấy nơi này không bình thường."