Chương 738 Không có kiếm có thể xuất
Chương 738
Thưởng phạt cùng ban hành, kể từ đó, toàn quân cao thấp chỉ có tử chiến.
Đại tướng quân Sở Hào giục ngựa đứng dưới đại kỳ uy vũ đón gió phấp phới, chí đắc ý mãn.
Đại quân tiếp cận, giang hồ mãng phu chỉ là châu chấu đá xe, hoàng đế đã hứa hẹn riêng với mình, của cải Kiếm Thủy Sơn Trang, Sở Hào hắn có thể thu vào trong túi một nửa, dùng để khao thưởng đại quân Sở thị xuất binh lần này, còn lại một nửa nộp lên trên quốc khố, nhưng mà tất cả trợ cấp tổn hại cho quân địa phương vân vân, cần Sở Hào hắn tự lực giải quyết, không được làm phiền Binh bộ cùng Hộ bộ.
Chút bạc chi tiêu ấy, chỉ cần sau khi quét sạch sơn trang, Sở Hào còn có lợi nhuận rất lớn.
Tống Vũ Thiêu không phải trước tiên lược hướng trời cao, đi làm tấm bia chói mắt, mà cúi đầu xoay người, cầm Ngật Nhiên trong tay, một đường chạy về phía trước, khí thế như cầu vồng, nhanh như sấm đánh.
Cùng tinh kỵ Sở thị đã giãn ra thành một phong tuyến chỉnh tề, đối chọi mà đi.
Đợt mưa tên đầu tiên rải xuống, trên bầu trời những chấm đen rậm rạp bắn nhanh tới, sau khi dây cung đang kéo căng được buông ra, phát ra tiếng vang ong ong.
Cái này chỉ mới là vòng bắn chụm thứ nhất của kỵ cung.
Tống Vũ Thiêu đạp một cước nặng nề trên mặt đất, vốn đang tấn mạnh mẽ phóng về phía trước càng thêm bóng người mơ hồ, cả người dùng tốc độ nhanh hơn vọt tới trước, đồng thời cổ tay vặn chuyển, thân hình xoay tròn, kiếm khí quay cuồng, trong phạm vi mấy trượng, kiếm khí mênh mông ngưng tụ thành khối, sau đó đột nhiên tạc liệt văng khắp nơi.
Mặt đất phía sau Tống Vũ Thiêu nháy mắt cắm đầy mũi tên họa hình cung mà rơi xuống, bùn đất văng tung tóe, bụi đất nổi lên bốn phía.
Những mùi tên còn lại vừa vặn nghênh diện mà đến, lại bị vô số kiếm khí của Tống Vũ Thiêu từ bốn phía đánh nát.
Tuy Tống Vũ Thiêu tốc độ cực nhanh, vượt quá tưởng tượng, kiếm khí rất thịnh, làm cho những tướng sĩ sa trường này mở rộng tầm mắt, nhưng loạt kỵ cung kình bắn thứ hai, vẫn là đâu vào đấy theo sát tới, đều như mưa rơi.
Ngật Nhiên mà Tống Vũ Thiêu cầm trong tay, thân hình như con quay tấn mãnh xoay tròn một vòng, chỉ thấy xung quanh vị lão Kiếm Thánh Sơ Thủy quốc này nháy mắt có thêm hàng trăm gần ngàn thanh kiếm “Ngật Nhiên”, mũi kiếm nhất tề chỉ hướng bên ngoài vòng tròn.
Một hơi liền mạch, kiếm khí ngàn vạn.
Tống Vũ Thiêu không hề cầm kiếm trong tay, song chỉ khép lại tạo kiếm quyết, chỉ hướng trời cao, quát khẽ: "Đi!"
Sau đó dậm chân một cái, kiếm trận nửa vòng tròn trước người, kiếm khí ngưng tụ mà thành trường kiếm, xông tới hướng tinh kỵ cầm trong tay thương mâu ở hàng đầu tiên, va chạm lẫn nhau rồi rơi xuống, trong lúc nhất thời chặt đứt hàng tá chân kỵ mã, lại xuyên thấu qua cổ họng hai mươi tọa kỵ của tinh kỵ, trên mặt đường kỵ quân xung phong chính diện, nhất thời người ngã ngựa đổ.
Một thành phi kiếm sừng sững bay lên trên không, được kiếm quyết Tống Vũ Thiêu dẫn dắt, kiếm khí tung hoành, như một cây dù lớn để che mưa, làm những mũi tên rơi ở phía trên chiếc dù, không có ngoại lệ, đều là lấy trứng chọi đá, vỡ nát không còn gì.
Hai cánh có hai đội tinh kỵ gia tốc vọt tới trước, đồng thời kỵ cung bên cạnh nghiêng bắn về phía Tống Vũ Thiêu, nửa vòng kiếm khí còn lại phía sau lão nhân, nhanh chóng bổ khuyết cho nửa vòng tròn kiếm trận phía trước, lại bắn ra, hai cánh kỵ quân lại có mấy chục kỵ chiến mã chết bất đắc kỳ tử tại chỗ, kỵ tốt té rơi khỏi lưng ngựa, chỉ là năng lực dẫn binh của Sở Hào đột nhiên hiển lộ, những kỵ tốt này trừ số rất ít bị ngất, tuyệt đại đa số đều phiêu nhiên rơi xuống đất, hoặc là quay cuồng đứng dậy, rút ra chiến đao bên hông, trực tiếp phác sát hướng Tống Vũ Thiêu.
Một danh hiệu Kiếm Thánh Sơ Thủy quốc, cái gọi là giang hồ đệ nhất nhân, căn bản không dọa được những tinh hãn kiện sĩ từng ngâm mình trong máu loãng, từng nằm giữa thi cốt chất thành đống.
Dãi đất phía Tây trung bộ Bảo Bình châu trong hơn mười nước xung quanh kể cả Thải Y quốc, thì binh mã Thải Y quốc nhiều nhất, là đệ nhất cường quốc trên địa bàn, nhất là chư quốc kỵ quân số lượng có một không hai, chỉ là chiến lực thật sự như thế nào, vô luận là Cổ Du quốc thừa thải trọng giáp bộ tốt, hay là Tùng Khê quốc am hiểu cung mã, am hiểu kỵ chiến, hoặc là Sơ Thủy quốc dân phong bưu hãn, bộ kỵ tinh nhuệ đều có tư cách cười nhạo những biên quân Thải Y quốc nằm gối thêu hoa, từng thật vất vả mới xuất hiện một vị võ tướng lợi hại họ Mã, còn bị đại lão biên quan xa lánh điều đến Yên Chi quận mà dưỡng lão trong chăn êm nệm ấm, một miếng thịt to lớn mỡ màng như vậy, đủ để ba nước giáp ranh Thải Y quốc liên thủ ăn no nê.
Sở Hào lần này tự mình mang binh kinh sợ giang hồ, trừ ân oán riêng của thê tử, thật ra căn nguyên vẫn là muốn tranh đoạt thân phận chủ soái chinh phạt Thải Y quốc, tranh thủ thêm thanh danh nơi triều dã cho bản thân, nếu không cho dù người được chọn trong lòng hoàng đế bệ hạ có khuynh hướng thiên về Sở Hào, nhưng khó tránh khỏi sẽ rước lấy những lời dị nghị của một số công huân lão nhân, tôn thất quyền quý.
Đầu lâu Kiếm Thánh mà mình dâng lên, phân lượng không thể nhẹ hơn so với một tòa Kiếm Thủy Sơn Trang.
Sở Hào được đại trận trùng trùng bảo hộ không nhịn được cười nói: "Trời cũng giúp ta. Tống Vũ Thiêu, giết, cứ việc giết, chờ đến khi ngươi nỏ mạnh hết đà, xem ngươi còn đùa giỡn uy phong như thế nào nữa. Sở Hào ta sẽ nhanh chóng nắm trong hay hơn mười vạn biên quân, chỉ huy bắc thượng, đợi cho ta đoạt công đầu tiêu diệt Thải Y quốc, thư viện Quan Hồ đại bình võ tướng Bảo Bình châu mười năm một lần, nói không chừng sẽ có một chỗ cho Sở Hào ta! Phương bắc Đại Ly Tống Trường Kính kia thực ra là ỷ vào hoàng thân quốc thích, thật sự muốn bàn bản lãnh dụng binh sa trường, một tên mọi rợ phương Bắc ăn tươi nuốt sống là cái thá gì chứ!"
Sở Hào nắm chặt cây dao rọc giấy được ngự ban, ý cười càng thêm đậm, không nhịn được lặp lại một câu "Trời cũng giúp ta!"
Trên đường, Tống Vũ Thiêu một mình nghênh địch kỵ quân đối trì, sau khi thành công ngăn trở hai đợt mưa tên, đã cách kỵ trận phía trước không quá năm mươi bước, với tốc độ chạy về phía trước của hắn, kỵ quân đã bỏ qua kỵ xạ, lấy lại tư thái xung phong tạc trận không thể quen thuộc hơn, mãnh liệt đập hướng lão nhân đồ đen kia.
Tống Vũ Thiêu tâm thần khẽ động, chạy nhanh trên đường, lướt ngang mấy bước, tránh thoát một mũi tên âm hiểm cực kỳ tấn mãnh, kỵ tốt bắn chụm thanh thế giành chiến thắng thua xa so với trước, sau đó lão nhân ba lượt chuyển hoán vị trí, đều vừa đúng tránh né mũi tên đặc chế, song chỉ kiếm quyết lay động, khống chế thanh trường kiếm từ hạ xuống vọt tới trước, cười to nói: "Trảm mã khai trận!"
Những kỵ tốt cầm đao té rớt khỏi lưng ngựa, có tâm tử chiến, chiến đao mỗi người lại rơi vào chỗ không người, chỉ cảm thấy một luồng khói nhẹ hư vô mờ mịt lướt nhẹ qua, trước mắt đã không còn thấy bóng người lão nhân đồ đen.
Sừng sững như phi kiếm bay về phía trước, như giao long du tẩu giữa giang hà, rất nhiều kỵ chiến mã trong nháy mắt đã bị chặt đứt chân ngựa, trường kiếm chỉ lo vì chủ nhân phía sau mở một con đường thông suốt tiến về phía trước, hoặc đâm thấu lưng chiến mã, hoặc ở bên hông ngựa rạch ra một hố máu thật lớn, hoặc từ bụng rạch ra một cục ruột lớn máu tươi đầm đìa, những nơi đi đến, chiến mã ngã xuống đất, kỵ tốt rơi xuống, sau đó chính là một bóng người mỏng như sương khói, tiêu sái lược về phía trước.