Chương 1001 Quốc sư Trần Bình An
Chương 1001
Đứa trẻ còn quá nhỏ tuổi, đầu óc toàn là thù hận, nơi nào nguyện ý nghĩ đến những điều này, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm đại ma đầu giết người không nháy mắt kia, chỉ hận khí lực mình quá nhỏ, tâm tư hơi động, nhớ tới trong phòng bếp có sài đao, rất ít khi dùng, đất kinh sư mà, gia đình nhỏ hơi chút có của ăn của để như bọn họ thừa sức mua than, sài đao đặt trong nhà chẳng qua là để làm cảnh.
Lão nhân nhìn lên bầu trời, tự hỏi tự đáp nói: "Đương nhiên không phải vậy, kẻ vô tri không sợ thôi. Có đôi lúc, một con hùng ưng lướt qua thiên không, chuột đồng dưới ruộng lập tức nép mình né tránh. Thiên hạ này, người như thế, không nhiều, nhưng cũng không ít, so với phàm phu tục tử không hơn được là mấy, chỉ là có thể nhìn thấy đạo bóng mờ kia, tỷ như Tùng Lai quốc Du Chân Ý chuyển sang tu tiên, lão đầu bếp trong phủ thái tử Nam Uyển quốc các ngươi, hay là lão tăng giảng kinh ở Kim Cương tự."
Nói tới đây, Đinh Anh đứng dậy, run run tay áo, ngón tay gảy nhẹ, cương khí ngưng tụ thành sợi, đánh về phía cửa sổ.
Đinh Anh ra tay quá nhanh, cương khí ám xanh không ngừng ngưng tụ nơi cửa sổ, lấp la lấp lánh, tựa như một bức tranh tinh hà lộng lẫy.
"Còn có một ít người ngoài, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, toàn bộ được bọn ta gọi là Trích Tiên Nhân. Du hí nhân gian, như sao chổi ngang trời, tới cũng vội vã đi cũng vội vã, về phần nhân gian này biến thành thế nào, gây ra tai họa lớn đến đâu, cục diện trở nên hỗn loạn ra làm sao, bọn họ trước nay không để ý."
"Bọn họ không để ý bi hoan ly hợp của người thế gian."
Đinh Anh cười lên, làm động tác lật trang sách, sau đó nhè nhẹ vỗ tay, hệt như khép lại một bản thư tịch: "Những người này hệt như đọc một quyển sách giải trí trong lúc nhàn hạ, lật hết trang này trang khác, nhưng trên trang sách có viết “lễ nhạc hủy hoại”, “máu chảy ngàn dặm”, “sinh linh đồ thán” hay không thì đều không để ý."
"Gia đình lễ nghi truyền thừa ngàn năm, phủ đệ người đọc sách Thánh nhân sinh ra một tên quái thai, bị hắn dâm loạn không còn thể thống gì."
"Nước nhỏ ở trong góc sản sinh ra một hoàng đế dã tâm bừng bừng, căn bản không rành chiến sự, lại khăng khăng cùng binh hiếu chiến, trong hai mươi năm nửa số thanh tráng trong nước bị chết sạch."
Đứa trẻ làm sao nghe hiểu được những này, nó chỉ đắm chìm trong thù hận: "Vậy ngươi làm cái gì?"
Đứa trẻ trong hẻm tên Tào Tình Lãng này khóc không thành tiếng nói: "Ngươi chỉ biết giết cha mẹ ta, ông nội bà nội ta…"
Tào Tình Lãng bi phẫn khóc nức nở, "Ngươi làm gì xứng là anh hùng hảo hán, ngươi là tên đại ma đầu thập ác bất xá!"
Lão nhân như thể cố ý muốn trêu cợt đứa trẻ, học theo đứa trẻ ô ô ô vài tiếng, sau đó bật cười ha hả.
Không biết hắn ta như vậy là tình tình trẻ con còn chưa dứt, hay là bệnh hoạn cuồng dại.
Khiến người ta lạnh gáy.
Đinh Anh cười nói: "Thật ra những Trích Tiên Nhân kia làm cái gì, có liên quan tới ta không? Không có, ta chỉ là tìm cho mình cái cớ để giết người, giết một vài kẻ thú vị."
Lão nhân giơ cánh tay lên, làm ra tư thế chặt thịt, bàn tay chém xuống lại nâng lên: "Một tên Trích Tiên Nhân, hai tên Trích Tiên Nhân, ba tên bốn tên, băm chết bọn họ. Trừ bọn họ, còn cả đám thượng thập nhân, hạ thập nhân kia nữa, thích thì lưu lại, không thuận mắt, giết sạch."
Trong tiếng nức nở của đứa trẻ.
Đinh Anh liếc nhìn màn trời.
Lần này, cùng lần sáu mươi năm trước, không giống mấy.
Cho nên hắn mới chọn lưu lại nơi này chứ không phải tự thân ra tay, rốt cuộc hắn còn chưa điên để một mình đi khiêu chiến chín người thậm chí là hơn mười người cao thủ đứng đầu. Sáu mươi năm trước từng có người tính làm như vậy, muốn độc chiếm vũ vận thiên hạ, kết quả thua rất thảm.
Nếu chủ nhân trẻ tuổi của phi kiếm kia còn có thể sống sót, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ngoài ý.
Vậy lúc đó Đinh Anh hắn sẽ rời khỏi chỗ này, khiến người kia không còn là điều ngoài ý muốn.
Đinh Anh biết thiên hạ này giống như là đang dưỡng cổ.
Sâu trong nội tâm Đinh Anh giấu đi một bí mật không muốn người biết, vì tìm kiếm lời giải cho đáp án này, hắn chỉ để ý một chuyện, nếu mình khiến trường dưỡng cổ kéo dài sáu mươi năm này thành giỏ trúc múc nước, hóa thành công cốc thì sẽ thế nào?
Ai sẽ tới gặp mình.
Rốt cục sẽ là ai đi tới trước mặt mình.
Trước lúc đó, có hai vấn đề then chốt cần giải quyết.
Một là Chu Sĩ tất phải chết ở trên phố, khiến Lục Phảng và Chu Phì đều chủ động nhập cục.
Hai là chủ nhân phi kiếm cũng phải chết.
Đinh Anh nhìn lại cửa sổ một cái, cười cười, cảm thấy không có gì khó.
----
Một vị lão giả mũi diều hâu hành tẩu trên đường phố phồn hoa kinh sư Nam Uyển quốc, không giận tự uy, hẳn là người gốc phương bắc, vóc người cực cao như hạc giữa bầy gà, thu hút không ít ánh nhìn của bách tính tại chỗ, bên người lão nhân có mấy nam nữ hộ vệ nhãn thần trầm tĩnh, nhịp bước dứt khoát, bọn họ chỉ hơi khẽ liếc mắt liền áp đảo những ánh mắt hiếu kỳ kia. Lão nhân thân ở tòa thành bình yên này, trong lòng cảm khái rất nhiều, hắn đã quen với cảnh trời cao đất rộng, thương mang tịch liêu ở tái ngoại, thật sự không mấy thích nghi với cảnh biển người xô bồ nơi đây. Ngay lúc tâm trang lão nhân đang rất tệ hại, một vị hán tử tinh hãn từ nơi xa bước nhanh đi tới, dùng phương ngôn thảo nguyên nói với ân sư, rằng đã tìm được người đó, ngay tại một nơi gọi là cầu Khoa Bảng, ở cách đây không xa.
Lão nhân để tên đệ tử kia dẫn đường, rất nhanh thôi đã đi qua một cây cầu đá lịch sử lâu đời, bước tới một cửa hàng bên bờ kênh, là một cửa hàng tơ lụa, lão nhân để đám đệ tử chờ bên ngoài, buôn bán trong cửa hàng không mấy nhộn nhịp, khách nhân chẳng có một ai, lão nhân một mình vượt qua bậc cửa, nhìn thấy phía sau tủ quầy không cao lộ ra một cái đầu, mái tóc lưa thưa, bộ dạng rất lôi thôi.
Chưởng quầy kia nhìn thấy lão nhân, cười nói: "Ui, hỉ khách hỉ khách, gần đây gặp ai ta cũng không lạ, chỉ riêng nhìn thấy ngươi là cứ như mặt trời mọc ở đằng tây. Ta thật sự suy nghĩ không ra, tuy nói Chu Phì đã thông báo trước với ta, nói ngươi sắp tới, nhưng thật ra ta không tin tưởng mấy, cho rằng hắn lừa ta xuất sơn để giúp ngăn tai họa cho cha hắn."
Chưởng quầy đi qua tủ quầy, đưa tay tỏ ý lão giả mũi diều hâu tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, lời lẽ không chút kiêng kỵ: "Trình đại tông sư, lão nhân gia ngươi mau ngồi xuống nói chuyện, bằng không ta tán gẫu với ngươi mà cứ phải ngẩng cổ lên, mất sức lắm."
Lão nhân đường xa mà đến không thèm để ý, ngồi trên ghế gỗ cứng dành cho khách, đi thẳng vào vấn đề nói: "Nếu không phải ta không tin vào danh sách mười người của Kính Ngưỡng lâu, ta sẽ không mạo hiểm tới nơi này. Thứ tự hai người chúng ta đều không nằm trong năm người đứng đầu, rất khả năng có chuyện ngoài ý muốn xuất hiện. Phùng Thanh Bạch, đồ tôn Đinh lão ma Nha Nhi, con trai Chu Phì Chu Sĩ, hiện tại đã có ba tên, ai biết liệu còn có lão vương bát tiểu ô quy len lén tránh dưới đáy nước không?"
Chưởng quầy gật gật đầu, sâu sắc nhận định là đúng.