Chương 1027 Con chim trong lồng
Chương 1027
Đinh Anh nghiêng người đối mặt kiếm thứ hai, vỗ một chưởng, hai chân rời đất, thân hình phiêu đãng giữa trời, tránh qua kiếm khí hung hung chèn eo mà đến, một chưởng vừa khéo rơi ở trên trường kiếm, lòng bàn tay và thân kiếm đụng vào nhau, nghiền áp như cối xay.
Đinh Anh nhíu mày, lòng bàn tay máu thịt mơ hồ, đột nhiên phát lực, bấm tay điểm lên trường kiếm, thân thể mượn thế vút bay ra sau.
Chỉ là Đinh Anh đã mất đi tiên cơ, muốn thoát khỏi Trần Bình An, đâu có dễ dàng.
Trần Bình An lần nữa sử ra Lục Bộ Tẩu Thung, bước thứ nhất liền dẫm nát không trung cách mặt đất một tấc, bước thứ hai liền bước lên cách mặt đất một thước, từng bước hướng lên. Đồng thời với đó, tay buông ra trường kiếm, hóa thành một đạo cầu vồng trắng kích đãng mà đi, đuổi giết Đinh Anh.
Đây đương nhiên không phải Trần Bình An đã tiến thân võ đạo thất cảnh, Ngự Phong cảnh, mà là mượn thế trường kiếm, dựa vào khí cơ dẫn dắt một người một kiếm, nhờ đó mới có thể cưỡi gió lăng không, chẳng qua khi trước trong trận chiến cùng Chủng Thu, hiệu đại long lần đầu phá cảnh, tiến thân cảnh thứ năm, lúc ấy mấy bước lăng không đã thành công vượt qua khe rãnh trên phố bị Lục Phảng chém ra, nhưng khí cơ còn chưa thực sự ổn định, vẫn tiết ra như hồng thủy, cho nên Chủng Thu nhìn thấy bèn ra quyền trợ giúp Trần Bình An đánh mài võ đạo.
Đinh Anh đạp mạnh một cước, dưới chân ầm vang nổ tung, thân thể nghiêng lệch hướng lên càng cao, lại giẫm tiếp một cước, cương khí phóng ra ngoài ngưng tụ thành đá kê chân đặt giữa không trung, khiến cho Đinh Anh có thể tùy ý di chuyển đến bất cứ đâu.
Đây có thể coi là sơ hình của Ngự Phong cảnh nơi Hạo Nhiên thiên hạ.
Đinh Anh nếu có thể phi thăng rời khỏi Ngẫu Hoa phúc địa, thành tựu ngày sau tất cao không cách nào tưởng tượng.
Trừ Đinh Anh, chín người còn lại trong mười người đứng đầu, vô luận là võ nhân hay là Trích Tiên Nhân, trong lao tù Ngẫu Hoa phúc địa này đều lấy thiên nhân hợp nhất là cảnh giới tối cao, đi tới bước đó đã rất phí sức, hao phí vô số tâm huyết. Nhưng Đinh Anh thì khác, bởi vì đỉnh cao ở Ngẫu Hoa phúc địa chỉ có thể là cảnh giới thiên nhân hợp nhất nên hắn mới năm này qua năm khác đứng nguyên chỗ cũ, chờ đợi người khác từng bước leo lên, còn hắn thì sớm đã đứng ở chỗ cao nhất nhiều năm, cúi nhìn thế gian.
Cho nên Đinh Anh mới lấy quy củ và đại đạo của phương thiên địa này làm đối thủ.
Trận chiến trên trời kinh thế hãi tục này.
Trần Bình An dùng thủ đoạn kiếm sư ngự kiếm.
Chiêu thức là Tuyết Băng thức trong《Kiếm Thuật Chính Kinh》.
Một mực không để Đinh Anh kéo ra cự ly, đồng thời cũng không để Đinh Anh phi thân tiếp gần, tiến vào trong tầm hai sải tay.
Hai người dây dưa không dứt trên bầu trời kinh thành Nam Uyển quốc, không ngừng di động về phía nam thành.
Kiếm khí và quyền cương đụng nhau, ầm ầm vang dậy, như sấm thanh chớp giật, khiến bách tính kinh sư không nhịn được ngẩng đầu nhìn trời.
Một thanh niên trường bào trắng như tuyết, điều khiển một trường kiếm giống như dải cầu vồng, hình ảnh hoành tráng đó tựa như là một trận mưa tuyết không thấy rớt đất.
Trong số các khách xem, có hoàng đế Nam Uyển quốc được Ngự lâm quân trùng trùng hộ vệ.
Có lão đầu bếp phủ thái tử đeo tạp dề chạy ra ngoài phòng, có thái tử điện hạ Ngụy Diễn và tiên tử Kính Tâm trai Phàn Hoàn Nhĩ.
Góc đường bên ngoài quán rượu, Chu Phì và Lục Phảng đứng sóng vai.
Nữ tử biết chắc không thể đến được nơi ở của thư sinh họ Tưởng cũng ngồi bệt dưới chân tường, ngước mắt nhìn dị tượng trên đỉnh đầu. Nữ tử tràn đầy tiếc nuối, cô chậm rãi khép mắt lại, thật sự mệt quá rồi, dù cho mở ra cánh cửa tiểu viện, gặp được vị thư sinh trong lòng kia thì cũng được gì? Chẳng lẽ để hắn nhìn thấy bộ dạng vết máu đầy người của mình ư? Hay là thôi đi, không gặp mặt lần cuối, dù hắn nghe người khác bàn tán, cảm thấy cô là người xấu, nhưng ít nhất cũng vẫn là một vị nữ tử dễ nhìn.
Thế là nữ tử nghiêng đầu, cười ngủ thiếp đi.
Hoàng hậu Chu Thù Chân không quay về hoàng cung, ngược lại lẩn vào phủ đệ thái tử, trên người có thêm một chiếc gương đồng.
Trong viện, Tào Tình Lãng cô đơn khốn khổ không người phụ trợ, ném sài đao, ngồi xổm trên đất ôm đầu khóc rống.
Bốn bề vắng lặng, cô bé gầy gò xách băng ghế, lúc lắc quẹo vào hẻm nhỏ, nhìn quanh trái phải, tràn đầy hiếu kỳ.
Trên không phía nam thành Nam Uyển quốc.
Trần Bình An ngự kiếm càng lúc càng thuần thục tự nhiên.
Kiếm phong quá sắc bén, kiếm khí quá thịnh, kiếm chiêu quá quái.
Sáu mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Đinh Anh nhếch nhác như thế, chỉ có thể chuyên tâm phòng ngự.
Đinh Anh không khỏi bực mình, chẳng qua trong thời gian ngắn hắn cũng hết cách. Hắn dứt khoát tĩnh tâm lại, hắn muốn nhìn xem thử, cảnh giới liên miên bất tận của thanh niên Trích Tiên Nhân này có thể kéo dài bao lâu, chỉ cần lộ ra một tia sơ hở, Đinh Anh sẽ phải khiến Trần Bình An trọng thương. Đinh Anh cũng không nhàn rỗi, một thân sở học hỗn tạp tiện tay ném ra, một quyền đánh nghiêng đi, căn bản không nhắm vào Trần Bình An, nhưng quyền cương lại tạc tới trên người Trần Bình An, có thể là mi tâm, đầu vai, lồng ngực, góc độ xảo trá không thể tưởng tượng. Đây là Đinh Anh ứng dụng kỳ môn độn giáp và mai hoa dịch số vào trong quyền pháp, thân ảnh quỷ quyệt của gã mặt cười Tiền Đường so với Đinh Anh quả thực chỉ như trò cười.
Hai ngón tay Đinh Anh hợp lại, bấm tay gảy nhẹ, từng luồng cương khí như trường kiếm bắn ra.
Một tay ngắt đạo quyết, thần thông dời núi lấp biển ào ào tuôn ra, kéo xé ra mảng lớn nóc nhà và cây cối dưới đất, dùng để ngăn đỡ kiếm khí cuồn cuộn trút tới.
Cuối cùng hai người rơi trên tường cao ngoại thành kinh sư.
Dọc trên đường đi, từng vách tường nứt vỡ, tro bụi bắn tung, phiêu tán khắp trong ngoài kinh thành.
Có vẻ sau khi đến chỗ này Trần Bình An thực sự mất đi chút trói buộc sau cùng, triệt để thoải mái tay chân.
Con đường dài bị kiếm khí như thác lũ tiêu hủy gần hết.
Thỉnh thoảng có sơ hở, Đinh Anh vừa muốn thoát khỏi vòng vây sẽ bị quyền của Trần Bình An đánh ngược về trong lao tù kiếm khí.
Đường đường thiên hạ đệ nhất nhân Đinh Anh, đăng đỉnh giang hồ một giáp tới nay, lần đầu tiên bị người vững vàng chiếm lấy thượng phong, áp cho không thể không bị động thủ thế.
Đinh Anh tuy chưa thụ thương, nhưng hai tay áo đã xuất hiện mấy vệt nứt.
Thân hình Trần Bình An nhẹ nhàng như gió, luôn cách hắn không xa không gần, như là đang đi dạo trong sân vắng.
Đinh Anh hiển nhiên cũng bực mình không ít, mấy lần trường kiếm bị đầu ngón tay điểm tại trên thân hoặc phần chuôi, kiếm cương nứt vụn, kích đãng không thôi. Chỉ là kiếm khí dồi dào, đủ sức hình thành dòng chảy bất tận, chút hao tổn kia giống như đá nện xuống hồ, tóe lên bọt nước rồi thôi, căn bản không bị hao tổn chút nào.
Trần Bình An linh tê vừa động, giậm chân vút lên, hai ngón hợp lại làm Hám Sơn Quyền lập thung, kiếm lô.
Đinh Anh giơ cánh tay lên, mũ hoa sen màu bạc trên đỉnh đầu mở ra như vật sống, cánh hoa vốn hợp lại duỗi dài ra ngoài, đong đưa phất phới, Đinh Anh thả phi kiếm giữa hai đầu ngón tay vào trong đó, đạo quan khôi phục nguyên dạng, cánh hoa màu bạc dồn dập khép lại. Hai tay Đinh Anh chắp sau lưng, cúi đầu nhìn chằm chằm dòng kiếm khí chảy dài gần trong gang tấc, đến cả Đinh Anh cũng phải cảm thấy màn này là mỹ cảnh bình sinh mới gặp lần đầu. Đinh Anh vừa cúi nhìn khe suối trắng như tuyết lơ lửng giữa nhân gian kia, vừa mở miệng cười hỏi: "Trần Bình An, là thuật ngự kiếm của kiếm sư đúng không? Trước đây ngươi đã dùng qua lúc đấu với Phùng Thanh Bạch. Là ta lơ là coi thường, không nghĩ tới ngươi có thể điều khiển kiếm ở xa như vậy. Chẳng qua không sao hết, đại cục đã định. Còn nữa, một thanh kiếm tiên nhân như vậy, ngươi thân là chủ nhân, chẳng ngờ lại không thật sự nắm chặt chuôi kiếm, mà sử Chướng Nhãn pháp, hư nắm mà thôi, có phải quá đáng tiếc rồi không?" Đinh Anh thu lại tầm nhìn, xoay người nói tiếp với Trần Bình An: "Hay là, thật ra ngươi cũng không cách nào hoàn toàn nắm giữ thanh kiếm này. Đáng tiếc đáng tiếc, thứ như mây mù không phải mây mù, như nước không phải nước này, chẳng lẽ toàn là kiếm khí? Kiếm khí tiêu tán cực nhanh mới đúng." Trần Bình An không nghĩ đến nhãn lực Đinh Anh lại độc như vậy, thoáng chốc đã nhìn ra mình và thanh kiếm này “bằng mặt không bằng lòng”. Thanh trường kiếm này, đương thời ở ngoài Phi Ưng bảo Trần Bình An đã từng rút ra khỏi vỏ một lần, nguyên cả cánh tay Trần Bình An đều bị kiếm khí nung cạn máu thịt, lộ cả xương trắng, phải nhờ Lục Đài dùng linh đan diệu dược của Âm Dương gia Lục thị mới mọc lại được. Lần này giá ngự trường kiếm đi tới bên người, đương nhiên không phải cảnh giới kiếm sư của Trần Bình An đã xuất thần nhập hóa, có thể điều khiển trường kiếm ở xa như vậy, mà là giữa Trần Bình An và kiếm khí do sớm chiều ở chung, kiếm khí tẩm thấu thể phách, thần hồn qua đó dẫn dắt ngược lại kiếm khí, dù cho hai người tách ra vẫn có được mối liên hệ. Đinh Anh chỉ chỉ đạo quan hoa sen trên đầu mình: "Lúc này ngươi đã lấy được kiếm, ta lại tạm thời mất đi thần thông của đạo quan tiên nhân, một đến một đi, tiếp theo đây có tính giao thủ công bình không?" Trần Bình An tăng thêm lực đạo năm ngón hư nắm chuôi kiếm, kiếm khí lần nữa hội tụ ở thân kiếm, trường kiếm trong tay nhìn không ra dị tượng nào nữa. Trần Bình An “ước lượng” cân nặng trường kiếm một phen, cảm thấy rất vừa tay, so với Mười Lăm thì Si Tâm kiếm nặng hơn. Từ lúc giành được bộ “Kiếm Thuật Chính Kính” ở Lão Long thành, Trần Bình An bắt đầu luyện kiếm tới nay, vẫn luôn cảm thấy quá nhẹ, nhưng giờ dù chỉ là hư nắm trường kiếm lại đã cảm thấy rất thích hợp. Vừa tay là tốt. Mãi đến thời khắc này Đinh Anh mới coi Trần Bình An vượt qua đám Lục Phảng, Chủng Thu, thăng lên đến đẳng cấp ngang với người tu tập tiên thuật là Du Chân Ý. Khác biệt trong đó chính là, mặc kiếm thuật Lục Phảng ngươi huyền diệu, quyền pháp Chủng Thu ngươi vô địch, ở trước mặt Đinh Anh ta vẫn như trẻ nít phất cành liễu, lão ông vung nắm tay, thiên hạ này chỉ có công thủ đều đạt tới đỉnh phong như Du Chân Ý mới có cơ hội tổn thương được Đinh Anh hắn. Trần Bình An trùng trùng thở ra một hơi. Đinh Anh mỉm cười nói: "Trừ hoa quan trên đầu này, kiếm trong tay Trần Bình An ngươi là vật thứ hai Đinh Anh ta muốn lấy đến tay." Lấy tư thế hư nắm, tay cầm trường kiếm. Trần Bình An dùng Lục Bộ Tẩu Thung Hám Sơn quyền tiến về phía trước, trong đó cất chứa quyền ý đỉnh phong của Chủng Thu. Mỗi một bước bức độ đều có sai khác lớn nhỏ, nhưng sau khi luyện quyền trăm vạn lần, hết thảy đều sẽ tự nhiên mà vậy, quyền ý sớm đã thâm nhập cốt tủy Trần Bình An, lại thêm khi nãy Chủng Thu giả vờ đánh sống đánh giết, thực ra là ngầm truyền thụ quyền giá đỉnh phong, vốn đã có ý vị hành vân lưu thủy, hai thứ nối liền, hoàn mỹ không chê vào đâu được Lấy ánh mắt Đinh Anh, sáu bước này của Trần Bình An chẳng ngờ lại không nhìn ra một tia sơ hở nào, thực sự là thiên nhân hợp nhất, hòa hợp với đại đạo. Trong sáu mươi năm Đinh Anh thu tập, tổng kết võ học thiên hạ, bản thân Đinh Anh lại là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp, hắn dung hội quán thông, tính thử biên soạn ra một bộ bảo điển tuyệt học cho người tập võ trong thiên hạ. Nhìn sáu bước tiến về phía trước nhìn như bình đạm này, ánh mắt Đinh Anh sáng rực lên, xem ra bộ bí tịch kia của mình còn có dư địa để bổ sung thiếu hụt. Nếu đã không có cơ hội một kích toi mạng, cộng thêm muốn cướp lấy một ít võ học trên người Trần Bình An, Đinh Anh dứt khoát tránh đi phong mang từ đối phương. Nhưng rất nhanh Đinh Anh liền ý thức được lui thế này có hơi thất sách. Sau bước thứ sáu, một thân khí thế Trần Bình An lên tới đỉnh phong, quyền ý nồng nặc đến mức ngưng tụ như nước, như từng giọt thủy châu lăn trên lá sen, thần hồn ngày ngày chịu đựng khí kiếm, những kiếm ý chậm rãi tẩm nhập thân xác Trần Bình An chính là những đường gân trên chiếc lá sen kia. Nhảy lên cao cao, một kiếm chẻ xuống. Hai tay Trần Bình An siết chặt kiếm, kiếm phong chuyển chẻ thành đâm ngang, chợt lóe mà trôi. Phố lớn bị đạo kiếm khí kia phân thành hai nửa, nếu có người ở hai bên đường phố liền sẽ phát hiện trong nháy mắt cảnh tượng bên phố đối diện đã mơ hồ, vặn vẹo. Đinh Anh lui ra ba trượng, gót chân khẽ chuyển, nghiêng thân, kiếm cương trắng như tuyết trắng gào thét lướt qua trước người. Như khách du lịch ngắm sóng biển vỗ bờ.