← Quay lại trang sách

Chương 1046 Lúc ấy ngồi trên

Chương 1046

Đối với người này, Trần Bình An không có ấn tượng quá sâu, cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều.

Trần Bình An nghĩ nghĩ, nói với Tào Tình Lãng không cần chờ hắn trở lại, đi ra khỏi ngõ nhỏ, đi hướng ngõ Trạng Nguyên.

Vừa vặn trong hồ lô dưỡng kiếm không còn rượu, ra ngoài một chuyến cũng tốt.

Hơn nửa đêm, trong một quán rượu vắng vẻ của ngõ Trạng Nguyên bên kia, vẫn là đèn màu treo cao, chỉ có một bàn khách.

Xem như một bàn tiệc nhà, bởi vì đầu bếp đều là khách nhân tự mình từ trong nhà mang ra.

Ba nam ba nữ.

Không những quán rượu này, dù là cả ngõ Trạng Nguyên đều đề phòng nghiêm ngặt, trừ tướng sĩ mặc giáp trụ ba bước một trạm, trong đó không thiếu cao thủ mai danh ẩn tích tọa trấn, trừ phi là mười đại tông sư trên bảng, chỉ sợ bất luận kẻ nào muốn ám sát, ngay cả những người này cũng chưa nhìn thấy được.

Sáu người này, lần lượt là hoàng đế Nam Uyển quốc Ngụy Lương, hoàng hậu Chu Thù Chân, thái tử điện hạ Ngụy Diễn, còn có nhị hoàng tử và công chúa nhỏ tuổi nhất.

Ngoài ra còn có đạo cô Thái Bình sơn đã thay một thân đạo bào thanh lịch, Hoàng Đình, cũng từng là Phàn Hoàn Nhĩ và Đồng Thanh Thanh của Kính Tâm trai.

Thiếu nữ công chúa Ngụy Chân kế thừa dung mạo từ phụ mẫu, là hạt giống mỹ nhân hiếm thấy, nhưng khi ở bên cạnh đạo cô kia vẫn sẽ tự biết xấu hổ. Vốn rất hoạt bát, tối nay cô không dám nói chuyện nhiều, luôn rúc ở bên cạnh mẫu thân Chu Thù Chân, cô đặc biệt ngưỡng mộ đạo cô xinh đẹp như tiên trên trời này, có thể ở trước mặt phụ hoàng của cô, biểu hiện so với Chủng quốc sư còn càng... giang hồ hơn!

Mấy năm nay cô cất giữ rất nhiều sách cấm, đều là hai ca ca không chịu nổi lời cầu xin của cô, từ hiệu sách phố phường vơ vét đủ loại chí quái diễn nghĩa cho cô.

Giang hồ là gì? Giang hồ cô khát khao, chính là ở một đêm trăng mờ gió lớn, một đôi nam nữ hiệp khách thần tiên quyến lữ, xông vào hang ổ kẻ xấu ở trong chốn võ lâm làm người ta sợ, khi mặt trời mọc trên không, đám cường đạo ma đầu đều đã rụng đầu. Đôi nam nữ đó nhìn nhau cười, cuối cùng giục ngựa rời đi, tiếp tục phóng ngựa giang hồ.

Hoàng đế Ngụy Lương cười hỏi: “Ngoài có Du Chân Ý, trong có Trần Bình An, thật sự không có việc gì sao?”

Đáp án của Hoàng Đình không quá khách khí: “Thật ra hai người này đều ở trong kinh thành cũng không sao, một vị là lòng tu đạo dị thường kiên định, một vị là căn bản không thèm quan tâm các ngươi, chẳng qua các ngươi làm hoàng đế, thích kiểu ‘bên giường há cho phép người khác ngủ ngáy’, trong lòng ngươi không thoải mái, cái này ta có thể lý giải, hơn nữa đối với Du Chân Ý ta cũng không vừa mắt, vậy thì dứt khoát đánh một trận với hắn là được.”

Kế tiếp, lời của Hoàng Đình càng thêm càn rỡ, “Ta cam đoan bỏ ra mười phần khí lực, giao thủ với Du Chân Ý, sau đó, nếu ta thua, cái gọi là đại quân tinh nhuệ của Nam Uyển quốc cũng không thể lưu lại Du Chân Ý, còn để hắn xâm nhập hoàng cung, giết chết cả nhà các ngươi, ta chỉ có thể ở trước khi phi thăng, tranh thủ báo thù giúp các ngươi.”

Ngụy Lương lắc đầu cười khổ, uống rượu giải sầu.

Thật ra mất tự nhiên nhất vẫn là hoàng hậu Chu Thù Chân, sư muội biến thành sư phụ, lại biến thành Hoàng Đình Thái Bình sơn.

Mất mát nhất, chỉ sợ chính là thái tử điện hạ Ngụy Diễn.

Phàn Hoàn Nhĩ kia trong lòng hắn ái mộ, rốt cuộc không tìm về được nữa. Cho dù đạo cô trước mắt, tư sắc so với Phàn Hoàn Nhĩ còn động lòng người hơn, nhưng Ngụy Diễn ngược lại thích không nổi được.

Thấp thỏm bất an nhất, là nhị hoàng tử tướng mạo cực giống với Ngụy Diễn. Ma giáo từ thái thượng giáo chủ Đinh Anh, đến Nha Nhi, lại đến một đám đông cao thủ ẩn núp kinh sư, bị Chủng quốc sư liên thủ tiên tử Kính Tâm trai với cung phụng triều đình tận diệt, bỏ tù hết. Mà thế lực ba môn phái ma giáo, có muôn vàn liên hệ với hắn, vị hoàng tử Ngụy thị hậu duệ quý tộc thiên hoàng này.

Bữa cơm này, nhị hoàng tử ăn mà thấy nhạt nhẽo vô vị, nhạt như nước ốc.

Hắn có chút hâm mộ muội muội không tim không phổi, càng ghen tị thái tử Ngụy Diễn hồng phúc tề thiên.

Ai có thể ngờ được, lão ma đầu vô địch trên đời Đinh Anh, sẽ bị người ta giết mất?

Còn ả thối tha tên Nha Nhi kia, từng còn chắc như đinh đóng cột nói với hắn, ngươi chết già rồi, gia gia của gia sư ta cũng chưa chắc sẽ chết.

Ngoài quán rượu truyền đến một trận rối loạn bất thường.

Hoàng Đình cười nói: “Khách quý đến rồi.”

Hoàng đế Ngụy Lương trước tiên nhìn về phía ngoài cửa sổ, rất căng thẳng, có chút hối hận vì không gọi cả quốc sư Chủng Thu, dù sao quốc sư và người nọ quan hệ không tệ, là có tình hương khói.

Nhưng đợi hồi lâu, mới phát hiện người nọ từ đầu cầu thang xuất hiện, lại là theo đúng quy củ đi cửa chính và cầu thang tửu lâu.

Vị trích tiên nhân trẻ tuổi Trần Bình An kia, không mặc bộ áo bào trắng chói mắt đó, mà là một bộ quần áo bình thường của gia đình giàu có phổ thông ở Nam Uyển quốc.

Ngụy Lương ổn định tâm thần, đứng lên.

Hoàng đế cũng đã đứng dậy đón khách, Chu Thù Chân và ba người hoàng thất đều vội vàng đứng dậy.

Hoàng Đình không tự cao tự đại, chỉ là cũng không quá mức ân cần, đứng dậy, lại rời khỏi bàn rượu, tới cửa sổ bên kia, như là tự nhoài người ra ngoài, giao cho địa đầu xà và quá giang long, hai bên tự mình xem mà làm, cô cũng không thiên vị ai.

Ngụy Lương cười vang nói: “Ngụy thị ta chiêu đãi không chu toàn, gây ra ồn ào lớn như vậy, Trần tiên sư thứ tội.”

Trần Bình An lắc đầu nói: “Bệ hạ không cần để ý những thứ này, sóng gió lần này, không quan hệ nhiều tới Nam Uyển quốc.”

Hoàng đế Ngụy Lương có chút không nắm chắc, lo lắng trong lời có lời, mình chưa lĩnh hội được thâm ý.

Trần Bình An đã mở miệng nói: “Lần này ta đến, là nghĩ bệ hạ cũng đã tự mình đến đây, vừa vặn có mấy lời, ta có thể nói thẳng, Nam Uyển quốc có thể coi như ta không tồn tại. Xin bệ hạ yên tâm, nếu không phải Đinh Anh và Du Chân Ý chủ động tìm tới cửa, có thể trận này từ đầu tới cuối, đều không liên quan tới Trần Bình An ta.”

Ngụy Lương cười gật đầu phụ họa, “Trần tiên sư là thần tiên trên núi, tất nhiên không muốn để ý tới nhân gian phân tranh.”

Trần Bình An đột nhiên cũng cười lên, “Kinh thành Nam Uyển quốc các ngươi, phong cảnh rất tốt, đặc biệt là có món ăn, rất ngon, trước khi ta rời khỏi kinh thành, khẳng định sẽ còn đi ăn một lần nữa.”

Hoàng đế tò mò hỏi: “Xin hỏi tiên sư, là vật nào ở chỗ nào? Quả nhân có thể...”

Chỉ là nói đến một nửa, Ngụy Lương đã tự mình cắt ngang câu chuyện, giơ lên chén rượu, một ngụm uống cạn, “Trần tiên sư mới định ra quy củ, quả nhân ở đây đã phá hỏng quy củ, phải tự phạt một ly.”

Trần Bình An tháo hồ lô rượu, “Có thể còn cần phiền toái bệ hạ đưa hai vò rượu cho ta.”

Ngụy Lương cười ha ha, “Trần tiên sư ngươi làm khách quý kiểu này cũng quá dễ hầu rồi!”